CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 35

Một mình ta cô đơn để đau một, thì ngay khi cạnh người yêu, ta cô đơn

lại để đau đến mười.

Có khi giữa một đám đông con người, ta vẫn thấy cô đơn đến cùng cực.

Vì trong mỗi ta, vốn dĩ tồn tại hai bản ngã. Một bản ngã để người khác nhìn
vào, và một bản ngã chỉ để ta nhìn thấy. Nếu bản ngã chỉ chính ta nhìn thấy
không vui, thì bản ngã thể hiện ra ngoài cũng gặp nhiều rắc rối. Có khi như
một diễn viên, cứ cố vẽ lên gương mặt bao lớp trang điểm tươi cười, để rồi
khi xóa đi lớp tẩy trang, chỉ còn trơ lại khuôn mặt vô hồn, không cảm xúc.
Ta lạc lõng giữa muôn vàn người là do vậy. Ta cô đơn giữa 7 tỷ người cũng
vì như vậy. Như bước vào một cửa hàng đầy đủ đồ đạc, nhưng không có thứ
mình cần cũng phải vội bước ra với cảm giác trống trải, khó chịu.

Người ta cô đơn, đôi khi vì xung quanh không ai có thể hiểu ta. Cứ như

con nước trôi qua bao bến bờ, có lúc gặp thuyền, có lúc gặp hoa trôi, nhưng
cũng chỉ lướt qua một lần trong đời, hiếm hoi lắm mới có cơ hội tương
phùng. Kiếp cô đơn ấy vậy mà vẫn hoài cô đơn.

Có khi chính bản thân ta lại bị kẻ khác hờ hững, dù ta nồng nhiệt đến

mức nào chăng nữa. Đau cũng sẽ đau, buồn cũng sẽ buồn, nhưng trên hết,
cô đơn vẫn sẽ là cảm giác kinh khủng nhất ta phải đối mặt. Ta cô đơn vì ta
vô hình trong mắt họ.

Cũng có khi hai kẻ cô đơn lại tìm đến nhau lúc cùng đường bí bách.

Những tưởng cô đơn vì vậy mà biến mất, nào ngờ, chỉ nhân đôi, đọa đày cả
hai người trong đó… cô đơn đến cùng cực.

Có lẽ, chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn, mới thấy cái hoang

dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.