CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 48

Nhiều khi thấy ghét cái thói đỏng đà đỏng đảnh đó dễ sợ.

Mới ban sáng trời hừng đông se lạnh, lăn dài lười nhác trên giường quơ

quào chẳng thấy cái mền đâu bèn lủi thủi ngồi dậy khép cửa sổ.

Đến trưa, Sài Gòn ỏn à ỏn ẻn nắng rót qua song, đang tập trung làm việc

cũng phải dừng tay tìm chỗ tránh nắng cho khỏi sạm lòng người.

Chiều tối Sài Gòn lại sậm sà sậm sịch lạnh, lạnh để tự dưng nhận cái tin

nhắn chẳng hiểu nói cho ai, “Phải chi có cái gối ôm 37 độ để ôm cho ấm.”

Ghét vậy, chứ xa chừng vài hôm lại nhớ quay nhớ quắt.

Hỏi Sài Gòn bao lớn, người nói lớn, người nói nhỏ.

Lớn cũng đúng, có ai vỗ ngực kêu là đi hết đất Sài Gòn đâu. Với lại, có

lúc đi qua đoạn đường cũ, cố nán thêm một chút, hi vọng gặp lại người
xưa… mà người cứ biền biệt, ôm cục nhớ đi về trong cái nắng nồng nàn.
Tức thấy sợ, Sài Gòn nó lớn nên người ta lạc nhau.

Nhỏ cũng chẳng sai, bởi có mấy người không muốn mà cứ gặp hoài.

Sáng đi làm gặp, chiều tan tầm cũng gặp, mà gặp là tránh. Sợ gặp cái lòng
đau nên tránh, chứ nhớ, chứ thương cũng còn một mớ trong lòng.

Hỏi Sài Gòn có cái chi ngon? Thấy Huế có bún bò, Nam Vang có hủ tiếu,

Sóc Trăng có bún nước lèo, phở Hà Nội cũng đặc biệt… giận thằng Sài Gòn
không biết ăn gì cho riêng.

Có thằng nói, đặc sản Sài Gòn là bụi. Thấy cũng đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.