CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 142

“Chuyện này khẩn cấp lắm, rất quan trọng,” Herr Silverman nói với ông ấy.

“Tôi sẽ trả thêm cho ông, tôi hứa đấy.”

Tôi nhận ra rằng Herr Silverman sẵn sàng bỏ tiền túi của thầy ra để cứu tôi

[74]

và cổ họng tôi nghẹn lại khi tôi nghe thấy tiếng taxi dừng ở trên cầu, ngay trên
đầu tôi.

“Thầy đang ra khỏi xe Leonard à. Thầy ở đây rồi, thầy sẽ tìm đường xuống

chỗ em.”

Tôi muốn nói với thầy là có một con đường đất nhỏ trên đồi do mấy đứa học

sinh say xỉn đi tới đi lui hoài mà thành, nhưng cái miệng tôi lại mất tích con chim
chích nữa rồi.

“Có một lối mòn,” Herr Silverman nói, và tôi nghe tiếng đất đá rơi xuống

dưới đồi.

“Leonard?” thầy gọi, có điều lần này giọng thầy không vang lên trong điện

thoại tôi.

Tôi cúp máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.