CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 143

BA MƯƠI HAI

“E

m đang cầm súng à Leonard?” Herr Silverman hỏi giọng hơi run run

và có vẻ hoảng sợ hơn là vẻ bình tĩnh thường thấy ở thầy.
“Một khẩu P-38 của Đức Quốc xã đấy ạ,” giọng tôi nghe cứng lại.
“Kỷ vật chiến tranh của ông nội em à?”
Tôi gật đầu.
Thầy vẫn còn đứng cách tôi khoảng một mét vậy mà tôi ngỡ như mình đang

bị vây chặt, thế là tôi lùi lại một bước.

“Em có muốn đưa nó cho thầy không?” thầy nói, tiến một bước về phía tôi

và đưa tay ra. Tôi biết là thầy rất hoảng hốt, bởi vì tay thầy hơi run run dù đang
cố gắng nắm chặt tay.

“Người ta có dạy thầy cách đối mặt với một học sinh có vũ trang khi thầy

học trường sư phạm không?” tôi nói, cố gắng làm dịu bầu không khí. “Ở đó có
lớp dạy tình huống này không ạ?”

“Không, chắc chắn là họ không dạy rồi, và cũng không có lớp học nào như

thế,” thầy trả lời. “Mà lẽ ra nên có một lớp mới đúng. Súng có đạn à?

“Vâng ạ, và không khóa chốt an toàn,” tôi nói, nghe thấy sự sắc lạnh trong

giọng mình.

Herr Silverman hạ tay xuống và hơi đờ người ra một chút.
Tôi không hiểu sao mình lại ăn nói như vậy với Herr Silverman.
Thầy đến để cứu tôi cơ mà?
Tôi điện thoại cho thầy là bởi tôi muốn thầy đến. Nhưng tôi lại không thể tự

kiềm chế được.

Thằng sát thủ như tôi đầu đã mưng mủ tới nỗi không còn muốn tỏ ra tử tế

hay biết ơn gì nữa.

“Hãy đưa khẩu súng cho thầy rồi mọi việc sẽ ổn thôi.”
“Không đâu. Thầy nói dối! Mà thầy đâu phải người nói dối, Herr Silverman.

Thầy tốt hơn những người khác. Thầy là người lớn duy nhất mà em tin tưởng và
tôn trọng. Vậy thầy hãy nói em nghe điều gì khác được chứ? Thầy có thể mà. Em
sẽ cho thầy cơ hội khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.