CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 148

“Được rồi.”
“Em không hai phai.”
“Sao em ca hoài cái điệp khúc ấy vậy?”
“Asher Beal là thằng lại cái.”
“Sao em lại nói cho thầy biết điều này?”
“Nó không phải kiểu đồng tính giống thầy. Nó kinh khủng lắm.”
“Em đang cố nói cho thầy biết gì vậy Leonard?”
“Tối nay em đã đến nhà Asher Beal. Em định giết nó. Em đã muốn thế. Từ

lâu lắm rồi em đã muốn giết nó."

[75]

Khuôn mặt Herr Silverman hiện lên vẻ hoảng hốt. “Nhưng rồi em đã không

giết, đúng không?”

“Em đã cầm súng đứng trước cửa sổ phòng ngủ của nó. Em đưa súng lên,

nhắm vào đầu nó nhưng em không bóp cò, không thể làm vậy được.”

“Đó là điều tốt em ạ.”
“Lẽ ra em phải giết nó.”
“Nó đã làm gì em vậy?”
Dù không muốn kể cho Herr Silverman nghe nhưng cái lưỡi tôi lại phản chủ.

Thế là mọi thứ cứ tuôn ra cứ như thể tôi đang minh oan cho mình.

Phải mất hồi lâu nhưng tôi đã kể cho thầy nghe tất cả.
Từng chi tiết kinh khủng đau đến quặn ruột.
Và tôi lại khóc nữa, không kiềm được.
Có lúc tôi mất bình tĩnh thì Herr Silverman đặt tay lên tôi và vỗ nhẹ vào

lưng tôi. Thầy hết sức cẩn trọng để không gây hiểu lầm nhưng tôi biết rằng thầy
chỉ đang an ủi tôi mà thôi. Cảm giác thật thoải mái. An toàn. Và thế là tôi để thầy
ôm lấy tôi. Cảm giác được ôm thật là tuyệt, cho dù tôi không ôm lại thầy. Tôi biết
như vậy thầy thấy lạ và tôi cảm thấy tội lỗi về điều đó, nhưng vì đang bấn loạn
thế này tôi không thể ôm ai được. Thầy cứ thì thầm: “Không sao đâu em,” và thế
là tôi lại vừa yêu vừa ghét thầy vì thầy nói vậy tôi thấy không ổn chút nào. Tuy
nhiên tôi lại muốn được như vậy: không sao cả. Thầy không thể cho tôi điều đó,
nhưng tôi cảm kích khi thầy đã cố gắng.

Tôi tự hỏi liệu Herr Silverman có nghĩ rằng thầy có quyền lực để biến những

lời nói dối thành sự thực chỉ bằng cách lặp đi lặp lại điều đó hay không – như một
câu thần chú vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.