CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 157

“Bà ấy sẽ không nghe thầy đâu. Bà ấy điên lắm.”
“Thầy gọi được chứ? Nhé.” Herr Silverman năn nỉ.
Tôi mím chặt môi vì đã quá mệt và không muốn tranh cãi gì với thầy nữa,

thế là tôi gật đầu vì cho rằng Herr Silverman có gọi thì mọi chuyện cũng chỉ tệ
đến thế này là cùng.

“Tên của bà trong danh bạ là Nhà thiết kế thời trang Linda,” tôi vừa nói vừa

mở khóa điện thoại, rồi đưa nó cho thầy và nói: “Nhưng bà ấy kiểu gì cũng không
trả lời đâu. Bà ấy không bao giờ trả lời sau 10 giờ vì giờ đó bà đã đi ngủ để giữ
gìn nhan sắc. Nhưng em biết thừa là bà ngủ với gã trai người Pháp, cả hai bọn họ
đều thích thác loạn.”

Tôi ước gì mình đã không pha trò câu cuối vì Herr Silverman thậm chí còn

không hiểu nó chứ lấy đâu ra mà cười được nữa.

Thầy gọi cho Linda nhưng dĩ nhiên là bà ấy không bắt máy.
Thầy để lại lời nhắn bảo rằng tôi đang ở nhà thầy và nếu Linda gọi lại được

thì tốt quá vì đây là chuyện khẩn cấp. Thầy để lại số di động rồi cúp máy.

“Đành đợi mẹ em gọi lại vậy.” Tôi phớt lờ câu nói của thầy.
Tối nay Linda sẽ không gọi lại đâu. Tôi biết tỏng.
Herr Silverman rút trong ngăn kéo ra một tập giấy, viết số di động của Linda

lên đó rồi nhét nó vào túi áo.

“Thầy vẽ bức này đấy à?” tôi chỉ bức tranh treo trên bộ xô pha vẽ những cái

đầu chính trị gia rơi từ trên cây xuống và bị đè dưới chữ X. Không biết sao tôi lại
hỏi thế. Có lẽ chỉ để chuyển đổi đề tài. Có lẽ tôi thấy xấu hổ khi Linda không gọi
lại còn Herr Silverman lại cứ tin là bà ấy sẽ gọi.

Mặt Herr Silverman sáng lên kiểu như thầy tự hào về bức tranh mà cũng có

thể là thầy vui khi được nói về cái gì đó khác hơn là chuyện tôi bê bối cỡ nào.
“Không,” thầy trả lời. “Thầy mua nó tại một buổi triển lãm nghệ thuật mấy năm
trước lúc đến Israel. Tác giả là một người quen. Rồi thầy chuyển nó về đây. Một
thứ tương đối xa xỉ.”

“Rất ấn tượng,” tôi nói dối. Thật sự tôi chẳng thích tí nào, tôi chỉ muốn lịch

sự với Herr Silverman thôi. Còn thực ra tôi đang lo cuống lên là thầy sẽ dùng bí
mật tôi đã tiết lộ để chống lại tôi – những chuyện tôi đã kể về Asher – nên tôi
nghĩ mình cứ đứng về phe thầy thì hơn.

“Thầy thích nó,” thầy nói.
“Nó có ý nghĩa gì?” tôi hỏi, cố làm thầy vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.