CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 163

“Cứ đi phía dưới đi,” anh ta nói rồi uống một ngụm cà phê từ cái cốc nhựa

to đùng và quay lưng đi.

Tôi bò dưới cửa soát vé và bước ra dưới nắng sớm.
Đi trong vô định, rồi chẳng hiểu sao rốt cuộc tôi lại đi qua nhà Lauren, ngôi

nhà nằm ngay sát nhà thờ của ba bạn ấy.

Tôi đứng phía bên kia đường nhìn về phía ngôi nhà, có cảm giác như ngôi

nhà cũng đang nhìn lại tôi – với hai cửa sổ tầng trên là đôi mắt còn dãy cửa sổ
tầng dưới là cái miệng, giống như thứ bạn xem trong những bộ phim kinh dị thời
xưa ấy – ngôi nhà có một khuôn mặt thực sự, sống động.

Rồi tôi hình dung ra cảnh tượng cực kỳ điên khùng là: tôi bấm chuông,

Lauren khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng ra mở cửa, thế là tôi nhìn rõ
được phần da ngực của nàng lộ ra trong cổ áo chữ V ấy, nàng đeo sợi dây chuyền
bạc mà tôi đã tặng. Chúng tôi nói chuyện và tôi cảm ơn nàng vì đã cầu nguyện
cho tôi, nàng trả lời là đội ơn Chúa tôi vẫn còn sống. Rồi cả hai chúng tôi đều cho
rằng việc hôn hít bữa trước thật là sai lầm, rồi chúng tôi bắt tay và chúc phúc cho
nhau, như thể mọi thứ đã được bỏ qua. Nhưng tưởng tượng chỉ là tưởng tượng
thôi, nó nhảm nhí quá chừng. Tôi biết mình đã làm cho Lauren giận và không dễ
gì mà cô ấy bỏ qua cho tôi. Điều đó khiến tôi buồn không chịu nổi.

“Chết tiệt,” tôi văng bậy và lắc đầu. Thực tế là tôi vẫn đang chôn chân trên

vỉa hè bên kia đường đối diện nhà Lauren.

Tôi biết mình là thằng vô lại vì đã ép Lauren hôn tôi, thậm chí còn đạo đức

giả nữa.

Một kẻ tồi tệ. Thế là tôi bỏ đi.
Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với Lauren nữa, cũng không sao cả.
Như thế lại hay.
Mà có khi tôi theo đuổi cô ấy vì biết mối quan hệ giữa chúng tôi là không

thể. Cô ấy giống như một bài kiểm tra độ an toàn đối với tôi, bởi vì trong đầu cô
ấy đã nhồi nhét không biết bao nhiêu là tư tưởng tôn giáo nên mọi chuyện chắc
chắn sẽ chẳng đi tới đâu. Nhưng mà rốt cuộc tôi cũng đã làm hỏng bài kiểm tra
đó. Thế là thế nào?

Tôi không biết nữa.
Mọi chuyện thật kinh khủng vì giờ đây cô ấy chính thức là cô gái đầu tiên

mà tôi hôn, và rồi sẽ luôn nhớ nụ hôn đầu đời của mình, và mọi biến cố sau đó.
Rồi tôi bắt đầu lo lắng là từ giờ trở đi, mỗi lần tôi hôn một cô gái, thì nó sẽ khơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.