CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 189

cha, trong khi tôi toàn những thứ khốn nạn trong đầu. Ngồi xem những bộ phim
cũ cùng Walt vào một ngày tuyết rơi là một điều kỳ thú, và khỏe hơn là đi xúc
tuyết, nên tôi theo ông cụ vào phòng khách, từ chối điếu thuốc ông mời và nghe
giọng Bogart vang lên: “Anh sẽ đãi người đồng hương Mỹ này một bữa ăn chứ?”
Và đó là bắt đầu cho chuỗi thời gian tôi ngồi coi những bộ phim đen trắng hết
ngày này sang ngày khác, tuần này sang tuần khác.

[14]

Có thể bạn cho tôi là một thằng điên mới mua thuốc lá rẻ tiền cho một ông

già thủng phổi. Nói cho bạn biết nhé, tôi đây không thích hút xách gì cho dù đang
chuẩn bị đi tự sát đi chăng nữa. Tréo ngoe chưa? Nhưng tất cả những gì mà Walt
có chỉ là những bộ phim quá vãng, thuốc lá, rượu mạnh và thêm thằng tôi nữa mà
thôi. Thuốc lá chiếm 25% đời ông cụ rồi. Nên tôi không phán xét việc ông cụ hút
thuốc. Ông cụ còn muốn kéo dài sự hiện hữu trên cõi đời này để mà làm gì? Ông
đã hút từ trước khi thiên hạ biết thuốc lá có hại cho sức khỏe, nên việc nghiện
thuốc đâu phải do lỗi của cụ. Giả dụ mà tôi sinh ra cách đây tám chục năm thì
hẳn tôi cũng nghiện thuốc lá rồi.

[15]

Tivi màn hình phẳng 70 inch, thảm phương Đông, một chiếc ô tô Mer- cedes

Benz mới cáu trùm mền trong ga ra mà ông cụ chẳng bao giờ lái, vườn tược được
cắt tỉa cẩn thận, hệ thống tưới nước ngầm tự động, một bức tranh nguyên bản của
Norman Rockwell treo trong hành lang – bạn hiểu giàu cỡ nào rồi đấy.

[16]

Nếu xóa hết nếp nhăn và tóc bạc, cụ hẳn sẽ trông giống tài tử điển trai

George Clooney gạo cội lắm.

[17]

Ông cụ đang nói về cái mũ Bogart của tôi, nó rất rộng, sụp xuống che cả

lông mày và trông thật lố bịch.

[18]

Có lẽ bạn đang thắc mắc tại sao một đứa choai choai năm 2011 lại thích coi

phim Bogart với một ông già? Câu hỏi mới thú vị làm sao. Thực ra khởi đầu chỉ
là để cho có việc mà làm thôi, tại một nơi mà có người cần đến tôi bởi vì Walt
sống khá cô đơn. Nhưng rồi tôi dần quen, hiểu và đâm ra yêu vùng đất
Hollywood của Bogart. Walt nói những phim đó dành cho những người đàn ông
về nhà sau Chiến tranh thế giới thứ hai với một tâm trạng mất phương hướng, cố
gắng tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong một thế giới mới thời kỳ hậu chiến, cố
gắng học cách làm một người đàn ông trong một cuộc sống gia đình mà trước đó
chỉ có mỗi đàn bà. Ở nơi chiến trường làm gì có đàn bà mà chỉ có độc cánh đực
rựa với nhau thôi và đó là lý do sản sinh ra những hình ảnh mỹ nhân lôi cuốn một
cách nguy hiểm kiểu Lauren Bacall. Trong suốt thời chiến, đàn ông quên đi mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.