CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 22

Và ông cụ cứ liên tục la lên: “Leonard. Leonard, chờ đã! Chúng ta nói

chuyện đi. Ông lo cho cháu đấy. Có chuyện gì à? Sao cháu không ở lại chơi?
Này. Nghỉ một buổi đi. Chúng ta sẽ xem phim Bogie. Mọi chuyện sẽ khá hơn.
Lúc nào Bogart cũng có thể...”

Tôi mở cửa trước, giữ cửa lâu để vẫn nghe được tiếng ông ho khạc khi cố

gắng đuổi theo tôi bằng cái nạng bốn chân lót bằng những trái bóng tennis chán
đời ấy.

Ông cụ dám chết hôm nay lắm, tôi nghĩ, dám lắm.
Thế rồi tôi sải bước dài ra khỏi nhà Walt và biết rằng đây là cách vẹn tròn

đạo nghĩa để vĩnh biệt ông. Việc tôi đùng đùng bỏ đi ngay lúc đó tương tự như
đoạn cao trào kịch tính trong một bộ phim Bogart kinh điển. Trong đầu tôi thậm
chí còn nghe được tiếng đàn ở đâu đó réo rắt vút lên.

“Vĩnh biệt ông, Walt,” tôi nói rồi rảo bước đến trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.