CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 25

Các nhà khoa học đã chứng minh rằng khi tiếp xúc với quá nhiều không khí

chưa được thanh lọc, khi ở gần những đám mây bụi phóng xạ hạt nhân khổng lồ
trôi vô định trên bầu trời của Khu vực chung Toàn cầu Số Hai, nơi mà con gọi là
biển Đại Tây Dương đó, chắc chắn sẽ làm cho tuổi thọ chúng ta rút ngắn lại còn
nhanh hơn việc hút hai bao thuốc lá mỗi ngày. Ấy vậy mà chúng ta vẫn sống yên
ổn nơi này và cảm giác như trốn thoát được tới đây – hay cảm giác là cuối cùng
cũng đã về được đến nhà.

Chúng ta sống trọn từng khoảnh khắc.
Đôi khi chúng ta cảm thấy tội lỗi khi biết rằng còn quá nhiều người đã và

đang phải chịu đựng những nghịch cảnh khủng khiếp mà vì nó chúng ta phải tìm
cách đào thoát ra đây. Nhưng vì không thể nào kiểm soát được những điều đó nên
chúng ta đơn giản chỉ cố gắng tận hưởng vận may của mình.

Cuộc sống quả thật lạ lùng.
Ngày nào chúng ta cũng chèo thuyền chui vào trong đỉnh những tòa nhà

chọc trời còn nhô lên mặt nước và khám phá xem có thứ gì hấp dẫn trong đó
không. Chúng ta trôi vào những căn hộ, văn phòng, cửa hiệu như những kẻ khảo
cổ nửa mùa tác nghiệp. Đó là những kim tự tháp Ai Cập đương thời, là “tòa thành
cổ Machu Pichu chết ngập”, con vẫn gọi tên chúng như thế.

Con khai quật nhiều hơn so với những người còn lại trong bốn chúng ta với

mục đích “tái cấu trúc cuộc sống của những người lạ”. Nó giống như một trò chơi
vậy, là “hình thức giải trí vĩ đại nhất của chúng ta”. Ba người các con đều thích
trò chơi: Ai sống nơi này? Và câu trả lời của mọi người toàn là siêu nhân hoặc nữ
anh hùng với những chiến công quả cảm và cao thượng trước khi đại dương nuốt
chửng nền văn minh của họ.

Có hàng ty tỷ những câu chuyện như vậy mà chúng ta tìm được phía dưới

nơi chúng ta tồn tại. “Tiền đồn 37 có lẽ là thư viện tiểu thuyết tương tác vĩ đại
nhất mà loài người từng biết đến.”

Nhân tiện, câu đó là con nói đấy.
Ta lúc nào cũng hay trích dẫn con trong tương lai. Vì những câu nói đó rất

đáng trích dẫn.

Con cũng thích quan sát cá heo. Ở vùng này chúng tụ tập thành đàn lớn.

Chúng cũng bắt đầu bị đột biến gen do phóng xạ và to lớn hơn bình thường đôi
chút. Con thường cưỡi lên lưng chúng và gọi chúng là “những chiếc xe buýt”.
“Cha đi bắt xe buýt đây,” con nói với S thế và con bé sẽ vừa vỗ tay vừa cười tươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.