CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 29

Thấy ông không nói gì, tôi tiếp: “Thầy biết mà, diễn viên Humphrey Bogart

ấy?” rồi tôi nhại lời Bogart: “Nhìn nhà ngươi xem, nhóc!”

Ổng nói: “Tôi biết tài tử Humphrey Bogart. Giờ em quay về lớp đi.”
Tôi bắt chân chữ ngũ để tỏ cho ông biết tôi không sợ và đáp: “Em đã lỡ tiết

đầu và cũng chưa điểm danh tại văn phòng, nên đúng ra là em đang rảnh giờ học
này. Hay như mấy người nhân viên hay nói ấy, em chưa chấm công, sếp ạ, dưới
quyền sếp thì chưa đâu. Nên giờ, em chỉ như một người bình thường ngồi công
viên thôi.”

Khuôn mặt thầy Torres bắt đầu tím lên như trái cà khi ông nghiêm với tôi:

“Sáng nay tôi không rảnh để đôi co với em đâu, Leonard.”

Tôi đáp lời: “Vậy em ăn nói cũng khá đấy chứ. Em đã trả lời mọi câu hỏi

của thầy thực thà và chuẩn không cần chỉnh. Em luôn thẳng thắn với thầy. Nhưng
thầy không lắng nghe. Không ai lắng nghe. Thầy chỉ việc ngồi xuống thôi mà
không được sao? Điều đó thực sự sẽ làm thầy thoải mái hơn. Thật đấy.”

Ông ta quát: “Đủ rồi, Leonard.”
Tôi làu bàu: “Giời ạ,” bởi vì tôi đang thực sự muốn bắt chuyện. Đáng lẽ ra

tôi đã có thể nói chuyện cởi mở và chân thành với ông ta – không đôi co chút nào
– giá mà ông chịu khó ngồi xuống, dành ra chút ít thời gian để nhân ái hơn.

Có mất mát gì đâu mà ông ấy không chịu ngồi xuống vài phút để ngắm trời

mây cây cỏ cùng tôi chứ?

Thế rồi Hiệu phó Torress lại làm một hành động nhàm chán đáng thất vọng

khiến tôi nản ghê gớm. Ông ta có lẽ đã làm điều này với đứa con trai Nathan
nhiều lần, cậu bé học tiểu học trong bức hình

[20]

đặt trên bàn làm việc của Torres.

Ông nói: “Peacock, tôi sẽ đếm tới ba và nếu cậu không chịu đứng lên vào lớp thì
sẽ gặp rắc rối to đấy.”

“Rắc rối gì mới được chứ ạ?”
Ổng giơ ngón tay trỏ lên và đếm: “Một.”
“Thầy không nghĩ là chúng ta nên thảo luận hệ quả của tính ỳ của em để em

có thể quyết định liệu làm theo những gì thầy yêu cầu có thực sự có lợi cho em
không chứ ạ? Em muốn ra một quyết định có suy xét.

Em muốn suy nghĩ kỹ. Đây là trường học cơ mà. Chẳng phải nhiệm vụ của

thầy là khuyến khích tụi em suy nghĩ sao? Em không hiểu gì cả.”

Ổng bật tiếp ngón tay giữa lên thành ra dấu hiệu hòa bình nhưng đồng thời

đếm tiếp “Hai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.