CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 42

Tôi phát hiện ra mụ đó bị chập mạch thật rồi – tôi chỉ là chẳng may vớ phải

mụ hồ ly tinh thôi, chắc chắn là còn nhiều trường hợp khác tốt đẹp hơn, còn
nhiều người lớn dễ chịu tổn thương nhưng vẫn hạnh phúc hơn, rằng mụ này chỉ là
vận xui rủi mà thôi – nhưng vấn đề là mụ đã khiến tôi liên tưởng tới Linda, người
cũng nghĩ rằng tôi là một thằng biến thái.

Và những gì mà mụ đàn bà đeo kính râm thời 1970 ấy phun ra công khai

thật là tồi tệ, và biết đâu lại đúng nữa, tới nỗi tôi ứa nước mắt ngay lúc đó, làm
cho tôi lại càng GIỐNG một kẻ biến thái.

Tôi đã không khóc tu tu mặc dù đôi môi run lên và nước mắt ứa ra nhưng tôi

đã kịp giấu được khi lấy tay áo quẹt đi

“TÔI KHÔNG PHẢI THẰNG BIẾN THÁI!” tôi gào lên với những người

đang nhìn chòng chọc mình dù tôi không biết vì sao lại phải giải thích như thế.
Những từ ngữ đó cứ tự nhiên vọt ra khỏi miệng tôi.

Tôi gằn từng chữ:
“TÔI KHÔNG PHẢI
THẰNG BIẾN THÁI!”
Tất cả bọn họ đều nhăn mặt.
Vài người nhét tiền dưới đĩa ăn rồi bỏ đi dù chưa ăn xong.
Người đầu bếp to lớn như hộ pháp với cơ bắp cuồn cuộn và xăm trổ đầy

mình bước tới bàn tôi: “Trả tiền rồi đi đi nhóc, được chứ?”

Như thể chính tôi là nguồn gốc mọi rắc rối, và quán cà phê đó sẽ làm ăn

khấm khá hơn nếu không còn tôi lảng vảng xung quanh. Tôi rút ví ra và đưa cho
ông ấy tất cả tiền trong đó dù chúng tôi mỗi người chỉ uống một tách cà phê, rồi
bằng giọng bình thản tôi lặp lại: “Cháu không phải đứa biến thái.”

Chẳng ai thèm nhìn tôi, kể cả người đầu bếp cũng đang mải nhìn tiền, có lẽ

để chắc đó không phải tiền giả. Và đó là lúc tôi nhận ra rằng sự thật chẳng là gì
khi người ta vốn đã có những định kiến xấu xí về bản chất của bạn và dù cho bạn
làm gì đi nữa thì họ vẫn nghĩ thế mà thôi.

Nên tôi chẳng đợi trả lại tiền thừa nữa mà phắn ngay ra khỏi quán.
Tôi ra công viên, nhìn những con chim bồ câu đang gật gù với nhau mà cảm

thấy cô đơn cùng cực, đến độ ước gì có ai đó xông đến đâm một nhát vào sườn để
cướp cái ví rỗng của tôi.

Tôi tưởng tượng ra cảnh máu chảy lênh láng trên tuyết và dần dần chuyển

sang màu đỏ thẫm tuyệt đẹp và những cư dân Philadelphia vẫn sẽ vội vã đi ngang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.