CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 43

qua, chẳng mảy may dừng lại để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tuyết đỏ chứ đừng nói
là để ý tới một đứa học sinh đang ngắc ngoải ngay trước mắt họ.

Ý nghĩ đó an ủi tôi phần nào, tôi bất giác mỉm cười.
Và tôi cứ lưỡng lự giữa việc mong muốn cho mẹ của mụ đeo kính râm thời

1970 đó chết đau chết đớn, nhưng đồng thời cũng muốn bà cụ vẫn sống và khỏe
lại, thậm chí còn trẻ hơn, và hai mẹ con họ sẽ dần trẻ lại cho đến khi bằng đứa trẻ
con, cho dù là mụ hồ ly tinh đó có bịa đặt ra toàn bộ câu chuyện bà mẹ hấp hối để
làm mụ mị đầu óc tôi. Nhưng ắt hẳn mụ ấy cũng có một người mẹ, có thể đã già
hoặc đã chết, nên thật thú vị khi nghĩ về việc bọn họ trẻ lại cùng nhau, chứ không
phải già đi, bất kể là bọn họ có đáng được hưởng điều đó hay không.

Ngày hôm đó thật hỗn độn, cứ như tôi rơi vào một bộ phim Bogart đen trắng

nào đó nơi đàn bà thì khùng điên còn đàn ông thì phải trả một khoản tình phí
khủng chỉ để giao du với đám “phái yếu” đó, Walt nói thế.

Tôi vẫn nhớ việc mình đã cúp học bốn ngày sau vụ đụng độ với mụ kính

râm thời 1970 đó, tất cả chỉ để tôi và Walt có thể xem Bogie một thuở gìn giữ trật
tự nơi vùng đất trắng đen của Hollywood.

Nhà trường đã gọi điện đến cả trăm lần trước khi Linda kiểm tra cái máy trả

lời tự động

[27]

từ New York. Nói cho công bằng thì bà ấy quả thực cũng bắt tàu

ngay đêm đó và ở lại với tôi một hai ngày vì tình trạng của tôi quá thảm: không
nói năng gì như kiểu tự kỷ ấy, cứ nhìn đờ đẫn vào mấy bức tường và đập tay vào
mắt tới nỗi mắt tôi muốn nổ tung.

Nếu như những bà mẹ khác thì Linda hẳn đã đưa tôi đến chuyên viên tư vấn

hoặc ít nhất là đến bác sĩ, nhưng nếu thế thì bà đã không phải là mẹ tôi. Tôi nghe
bà ấy nói chuyện điện thoại với gã bạn trai người Pháp như thế này: “Em sẽ
không để cho bất kỳ chuyên viên tâm lý nào đổ lỗi cho em về vấn đề của Leo.”
Và đó là lúc mà tôi biết rằng mình đơn độc và không thể trông mong gì ở Linda
được nữa.

Nhưng dù sao cuối cùng rồi tôi cũng đã tự vực dậy bản thân mình.
Tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người, đi học lại, Linda thở phào nhẹ nhõm

và lại bỏ mặc tôi lần nữa để đi theo tiếng gọi của thời trang.

Cần phải thiết kế nào là áo

[28]

với áo lót nâng ngực nên tôi dĩ nhiên là hiểu

được nhu cầu của bà ấy khi phải trôi dạt tới New York.

Và cuộc đời lại lên hương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.