CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 61

cùng một không gian lớn mà vẫn được ở một mình, không cần biết điều đó có
mâu thuẫn hay không.

Nhưng vào ngày cuối cùng năm lớp 10, tôi đã phá vỡ lời hứa mà đứng dậy

vỗ tay la lên: “Bravo! Hoan hô!” khi cậu ấy chơi xong.

Cậu ấy mỉm cười nhưng không nói gì cả.
“Hẹn gặp lại, nhạc trưởng đại tài!” tôi hét vang qua biển ghế trống, rồi bỏ đi.
Khi chúng tôi bắt đầu vào lớp 11, Baback thay đổi.
Cậu ấy cao lớn hẳn lên, cơ bắp cuồn cuộn, mái tóc đen dày đã để dài và cột

kiểu đuôi ngựa. Khuôn mặt góc cạnh của cậu ấy khiến tất cả bọn con gái phải để
ý đến. Baback không còn là cậu bé dễ bị bắt nạt hay đáng thương nữa rồi.

Khi tôi đến thính phòng vào giờ ăn trưa, cậu ấy đã phá vỡ sự im lặng: “Tớ

đã nghĩ về cậu Leonard. Tại sao ngày nào cậu cũng tới đây nghe tớ chơi đàn?”

“Đây là điều tuyệt vời nhất xảy ra từng ngày tại ngôi trường này. Đời nào tớ

bỏ lỡ chứ.”

“Muốn nghe cậu phải trả tiền,” cậu ấy nói. “Tớ cung cấp dịch vụ giải trí cho

cậu. Nghệ sĩ cần được đền bù cho công sức của họ. Nếu ta cho không thì người ta
sẽ không còn trân trọng nghệ thuật nữa. Nghệ thuật sẽ mất dần giá trị.”

“Chuyện gì xảy ra với cậu thế?”
“Ý cậu là sao?”
“Trông cậu khác quá, cách cậu nói chuyện vừa rồi, nghe rất tự tin.”
Cậu ấy bật cười và bảo: “Tớ dành cả mùa hè ở Iran để học nhạc. Tớ có cao

lớn hơn đôi chút, chắc thế, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhưng hoặc là cậu trả
tiền để có quyền nghe tớ chơi, không thì cậu sẽ không được nghe nữa.”

“Cậu muốn bao nhiêu?”
“Tớ không biết,” cách nói cho thấy ý cậu ấy đang muốn tôi biến đi cho

khuất mắt. “Cậu muốn trả bao nhiêu cũng được. Nhưng phải trả cái gì đó. Tớ
không chơi không công đâu.”

“Thế thì cậu hãy để mở hộp đàn, rồi tớ sẽ bỏ ít tiền vào đó mỗi buổi nhé? Tớ

thấy người ta làm thế với những nhạc công đường phố ở Philly.”

“Cũng được,” cậu ấy nói và bắt đầu chơi.
Khi cậu ấy chơi xong, tôi bước lên sân khấu và thả một tờ 5 đô la vào hộp

đàn. Cậu ấy gật đầu và tôi cho như thế là cậu ấy bằng lòng với số tiền đó.

Vậy là từ hôm đó cho đến hết năm học, ngày nào tôi cũng đưa tiền ăn trưa

của mình cho cậu ấy, ngoại trừ một đôi lần khi hoặc cậu ấy hoặc tôi vắng mặt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.