CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 63

nhưng tôi không muốn cậu ấy mở trước mặt mình nên nói: “Đó là tiền tớ trả
trước cậu cho năm sau đấy. Tớ rất nóng lòng muốn nghe cậu chơi năm sau. Cậu
về nhà nghỉ hè vui nhé.”

Thế rồi năm nay khi gặp cậu ấy tại thính phòng trong giờ ăn trưa năm cuối

cấp này, cậu ấy thậm chí còn cao hơn và trông tự tin hơn gấp nhiều lần. Baback
cười và nói: “Tớ đã kể cho bà tớ nghe về cậu và khoản quyên góp của cậu. Bà đã
làm cho cậu chuỗi hạt Tasbih này. Đó là chuỗi tràng hạt dùng để cầu nguyện của
người Ba Tư, một số người còn dùng chúng để trấn an bản thân. Đây. Cho cậu
này.”

Cậu ấy đưa cho tôi một chuỗi hạt gỗ màu nâu đỏ dài có gắn chùm tua rua ở

một đầu.

“Cám ơn cậu,” tôi nói và đeo chuỗi hạt vào cổ.
Cậu ấy cười rồi nói: “Cậu không cần phải trả tiền để nghe nhạc của mình

nữa. Cậu có thể nghe miễn phí. Ông mình nói âm nhạc là món quà mà ta chia sẻ
với người khác. Tớ đã kể cho ông về cậu và khoản quyên góp. Ông nói mình nên
chơi cho cậu nghe mà không lấy tiền. Tớ sẽ làm như thế.”

Tôi gật đầu và lại ngồi vào vị trí cũ của mình tại cuối thính phòng.
Baback bắt đầu chơi đàn.
Không biết đúng không nhưng có vẻ cậu ấy chơi đàn hay hơn và tiếng đàn

có hồn hơn năm ngoái nữa.

Tôi nhắm mắt, lắng nghe và tan biến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.