CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 62

hoặc khi câu lạc bộ kịch dùng thính phòng để dựng phông nền thì Baback không
chơi đàn được.

Số tiền quyên góp hàng ngày của tôi tính đến cuối năm đã lên đến 800 đô la.

Tôi biết điều này bởi Baback đã nói số tiền chính xác cho tôi nghe vào buổi cuối
cùng lớp 11. Cậu ấy còn nói thêm: “Tớ sẽ gửi từng xu tới tổ chức Dân chủ Thực
sự Ở Iran, một tổ chức phi lợi nhuận chiến đấu đương nhiên là vì nền dân chủ
thực sự ở Iran
.”

Cho đó là một lý tưởng hay cần ủng hộ nên tôi gật đầu.
Trông thấy Baback ở hành lang trong buổi thi cuối kỳ, thế là tôi liền ra hiệu

để cậu ấy ngừng lại. Và trước cả khi tôi kịp giải thích điều tôi muốn thì cậu ấy đã
mở lời trước: “Cậu có muốn lâu lâu mình đi chơi không? Như đi coi phim hay
làm gì đó? Chúng ta không thật sự biết nhau rõ lắm, thật kỳ cục đúng không?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tớ mong là cậu không hiểu sai điều tớ

định nói, nhưng việc lắng nghe cậu chơi violon cho đến bây giờ vẫn là những
giây phút tuyệt vời nhất trong ngày đối với tớ. Và tớ nghĩ rằng điều kỳ diệu đó có
được một phần là do tớ không biết chút xíu gì về cậu, ngoại trừ việc cậu làm một
nhạc công. Tớ lo là nếu làm bạn với cậu hay sao đó, đã biết về cậu rồi, thì âm
nhạc của cậu sẽ không còn kỳ diệu với tớ nữa. Điều đó có từng xảy ra với cậu
không
? Cậu cho rằng một ai đó thực sự quan trọng và khác biệt, nhưng khi đã
biết rõ thì tất cả sẽ đổ vỡ? Cậu hiểu ý tớ không?

Cậu ấy bật cười, lơ đãng nhìn vào cái điện thoại của mình và nói: “Không.

Không hẳn.”

“Mình có thể nghe cậu tập đàn vào mùa hè không? Mình sẽ trả cậu 5 đô la.”
“À, chắc là không được đâu. Ba mẹ mình sẽ thấy kỳ lắm khi cậu chỉ ngồi

nhìn chằm chằm trong lúc mình tập. Hơn nữa cuối tháng này mình về Iran thăm
họ hàng và tiếp tục luyện đàn cùng ông. Nên mình cũng không ở đây mấy” cậu
ấy nói, rõ ràng là đang từ chối khéo, có lẽ do cậu ấy thấy lời giải thích của tôi kỳ
lạ quá.

“Thôi vậy. Hẹn cậu năm sau.” Tôi nói và đưa cho cậu ấy một cái phong bì

dán nhãn: Dân chủ Thực sự Ở Iran!

Tôi đã thuyết phục Linda quyên góp 500 đô la mà bà ấy được khấu trừ thuế.

Bà ấy cần mầy thứ quyên góp đó để tạo tiếng tăm cho công việc và lúc nào cũng
háo hức mua chuộc tôi, hay cũng có thể bà dùng tiền để xoa dịu lương tâm người
mẹ bị giày vò vì lúc nào cũng đi vắng. Tờ ngân phiếu nằm bên trong phong bì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.