CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 90

khi bọn tôi làm mặt nghiêm trang giải thích rằng hôm nay là ngày sinh nhật thứ
21 của Asher. Rồi bọn tôi xuống sòng bạc tìm kiếm các thành viên của Green
Day và lại bị tống ra. Thế là chúng tôi đi ngốn ngấu pizza và cuối cùng là ngồi
trên sàn gỗ dài nhất thế giới, tay tì vào thanh chắn còn chân vắt vẻo sang một bên.

“Trời ạ, đêm nay tanh tưởi quá!” Asher nói. “Món quà sinh nhật tuyệt nhất

quả đất. Ngất ngây con gà tây.”

“Ừ, đỉnh rồi,” tôi còn nhớ là mình đã nói thế, khi chúng tôi nghe tiếng sóng

biển đập vào đâu đó trong màn đêm.

“Cậu có nghĩ tụi mình sẽ quay lại khách sạn này khi đã lớn lên rồi không?”

Asher hỏi. “Cậu có nghĩ tụi mình còn chơi với nhau chứ?”

Nếu lúc đó bạn gí khẩu súng lục phát xít P-38 của ông nội tôi vào đầu thằng

bé 11 tuổi là tôi, đe dọa nói sự thật hay là chết, rồi hỏi là liệu Asher và tôi có chơi
với nhau cả đời hay không, thì đêm đó tôi sẽ không chần chừ suy nghĩ mà trả lời
ngay là “có”.

[47]

“Có chứ,” tôi nói và chúng tôi cứ thế ngồi đung đưa chân ngoài sàn gỗ.
Chúng tôi thật sự chẳng nói gì nhiều hơn thế, chẳng có gì phi thường xảy ra,

chỉ là mấy thứ nhắng nhít con nít vẫn nói với nhau thôi.

[48]

Có lẽ đó là kiểu “phê” mà chỉ có con nít mới hiểu.
Có hàng trăm người lớn uống rượu, đánh bạc và hút thuốc đêm đó, nhưng

tôi cá là không ai trong số họ thấy “phê” như tôi và Asher.

Có lẽ đó là lý do mà người lớn uống rượu, đánh bạc và hút hít bởi vì họ

không còn tự mình thấy “phê” như vậy được nữa.

Có lẽ khi lớn lên rồi, chúng ta sẽ mất dần khả năng đó.
Asher chắc hẳn đã bị như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.