CHẾT Ở VENICE - Trang 33

kính. Những người đến sau lục tưc kéo vào từ tiền sảnh hay thang máy. Bên
trong người ta bắt đầu bưng thức ăn ra, nhưng đám trẻ Ba Lan vẫn ngồi lì
quanh chiếc bàn mây, và Aschenbach, êm ái lún sâu trong chiếc ghế bành,
được chiêm ngưỡng hiện thân của cái đẹp ngay trước mắt, khoan khoái ngồi
nán lại cùng họ.

Cô gia sư, một phụ nữ học đòi thói thượng lưu, người vừa lùn vừa

mập, mặt đỏ gay, cuối cùng ra dấu cho cả bọn đứng lên. Nhướng cao cặp
chân mày, cô ta xô chiếc ghế đang ngồi ra sau nghiêng mình cúi chào một
mệnh phụ cao lớn mặc đồ xám trắng, ngọc đeo đầy người, vừa bước vào
phòng. Cốt cách bà ta lạnh lùng và nghiêm nghị, mái tóc rắc phấn nhẹ cũng
như kiểu trang phục đơn giản toát lên nét giản dị thường thấy ở những
người sùng tín coi mộ đạo là thành phần chính của cao sang. Có thể mường
tượng bà là phu nhân một quan chức Đức cao cấp. Điểm sang trọng duy
nhất nổi bật trên toàn diện mạo bà là những món đồ trang sức gần như vô
giá, bông tai và một chuỗi ngọc trai dài quấn ba vòng quanh cổ, mỗi hạt
ngọc to như quả anh đào tỏa ánh lấp lánh dìu dịu.

Mấy chị em đứng phắt dậy. Chúng cúi xuống hôn tay mẹ, trong lúc bà

này mỉm một nụ cười lơ đãng trên gương mặt có sống mũi cao, được trang
điểm cẩn thận nhưng hơi mệt mỏi, nhìn qua đầu tụi nhỏ trao đổi mấy từ
tiếng Pháp với cô gia sư. Rồi bà bước về phía cánh cửa kính. Đám trẻ lót tót
đi theo: mấy cô con gái lớn trước bé sau, rồi đến cô gia sư, cuối cùng là cậu
con trai. Không biết cái gì xui khiến cậu ta ngoảnh lại nhìn trước khi bước
qua ngưỡng cửa, và vì trong đại sảnh không còn ai khác, đôi mắt kỳ lạ xám
sẫm như ánh chiều buông của cậu chạp phải ánh mắt Aschenbach, giữa lúc
ông đắm mình trong suy tưởng, tờ báo rơi xuống gối, đăm đăm nhìn theo cả
nhóm.

Những gì ông vừa chứng kiến thực ra không có chi tiết nào đặc biệt

khác thường. Con cái không ngồi vào bàn ăn trước mẹ, mà phải đợi bà tới,
chào hỏi lễ độ và giữ đúng phép tắc khi đi qua phòng ăn. Nhưng ở đây
những cử chỉ ấy bộc lộ thật rõ ràng, nhấn mạnh sự đề cao giáo dục, bổn
phận và lòng tự trọng, khiến Aschenbach thấy lòng nao nao, cảm kích lạ
lùng. Ông ngần ngừ giây lát rồi cũng đi sang phòng ăn ngồi vào một chỗ do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.