CHẾT Ở VENICE - Trang 42

khổ công lắm mới về được đó, vì gã lái gondola, chắc là có móc ngoặc với
các hãng sản xuất đăng ten và xưởng thổi thủy tinh, tìm đủ mọi cách dụ ông
nghé vào bờ tham quan và mua hàng. Nếu như cuộc dạo chơi kỳ dị trên
thuyền qua Venice mới bắt đầu mê hoặc được ông, thì tâm hồn hám lợi của
nữ hoàng sa đọa này khiến ông tức mình mà tỉnh trí lại

Trở về khách sạn, trước giờ ăn tối ông vào báo với văn phòng rằng các

tình huống ngoài dự kiến buộc ông phải ra đi sáng sớm ngày mai. Họ tỏ ý
rất lấy làm tiếc, họ thanh toán tiền trọ cho ông. Ông dùng bữa rồi suốt buổi
tối oi ả ngồi đọc báo trong một chiếc ghế xích đu ngoài hiên sau. Trước khi
đi ngủ ông chuẩn bị hành lý sẵn sàng để lên đường.

Ông ngủ không ngon giấc, cứ trằn trọc vì dự định lại ra đi. Sáng dậy

mở cửa sổ ông thấy bầu trời trước sau vẫn phủ đầy mây, nhưng không khí
có vẻ trong lành hơn, và bắt đầu cảm thấy hối hận. Quyết định ra đi liệu có
hấp tấp và sai lầm không, đấy có phải là hành động bộc phát trong tình
trạng đau yếu, thiếu sáng suốt? Giá mà ông đắn đo cân nhắc một chút, đừng
mất tinh thần nhanh như thế, thử thích nghi với bầu không khí Venice hoặc
giả đợi đến lúc thời tiết khá hơn, thì có phải giờ đây ông đỡ khổ vội vàng
lặn lội ra đi, mà đã có thể thưởng thức một buổi sáng ngoài bãi tắm như
ngày hôm qua. Hối thì đã muộn. Đâm lao phải theo lao, ông phải thực hiện
điều hôm qua ông quyết. Ông mặc quần áo chỉnh tề rồi khoảng tám giờ đi
thang máy xuống tầng trệt điểm tâm.

Lúc ông xuống phòng ăn còn trống trơn. Lẻ tẻ từng người khách trọ

bước vào trong khi ông ngồi đợi phục vụ. Vừa lúc ông nâng tách trà lên
miệng thì mấy thiếu nữ Ba Lan cùng cô gia sư xuất hiện; trang phục tề
chỉnh mới thay nhưng mắt đỏ hoe, họ bước đến cái bàn trong góc cạnh cửa
sổ. Cùng lúc ấy người gác cổng lại gần ông, ngả mũ thông báo đã tới giờ
khởi hành. Chiếc ô tô đang đợi sẵn để chở ông và các du khách khác tới
khách sạn Excelsior, rồi từ đó cả đoàn sẽ đi ra ga bằng xuồng máy chạy qua
con kênh riêng của công ty. Thời gian đã gấp lắm rồi.

Aschenbach thấy thời gian chẳng có gì là gấp cả. Còn hơn một giờ

đồng hồ nữa xe lửa của ông mới khởi hành. Ông bực mình vì cái kiểu đuổi
khách sớm của khách sạn và tỏ ý với người gác cổng, rằng ông muốn thư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.