CHẾT Ở VENICE - Trang 72

khác thường vào cái mũ. Rồi ông đưa mắt làm hiệu bảo y đi. Gã hề hớn hở
tuân lệnh và lom khom lui ra; nhưng chưa kịp tới bậc tam cấp y đã bị hai
nhân viên khách sạn ào tới kèm chặt hai bên, ghé sát vào mặt y mà thì thầm
căn vặn. Người ta thấy y nghún vai, y quả quyết, y thề thốt đã giữ mồm giữ
miệng. Được thả ra y bước xuống dưới vườn, và sau khi trao đổi vài câu với
đồng bọn dưới cây cột đèn hình cánh cung, y lại bước ra phía trước để hát
một bài cuối cùng có tính chất cảm tạ và giã từ khán giả.

Đó là một bài hát mà kẻ cô độc không nhớ mình đã từng bao giờ được

nghe; một bài hát thuộc thể loại bình dân có thể coi là càn rỡ, được hát bằng
một thổ âm không ai hiểu và có đoạn điệp khúc chỉ toàn tiếng cười, những
lúc ấy cả băng lại đồng thanh gân cổ rống lên cười ha hả. Khi ấy không còn
nghe lời ca hay tiếng nhạc đệm, chỉ còn tràng cười nhịp nhàng theo một làn
điệu nhất định nhưng rất sinh động và tự nhiên. Đặc biệt người lĩnh xướng
rất biết thể hiện năng khiếu của mình ra thành tiếng cười như thật. Sau khi
phục hồi khoảng cách giữa nghệ sĩ và khán giả y lập tức lấy lại thái độ tự
tin táo tợn lúc trước, và tiếng cười giả bộ mà y hỗn xược gửi lên trên sân là
tiếng cười nhạo báng. Gần đến cuối đoạn lĩnh xướng y đã phải ráng hết sức
để khỏi phá ra cười. Y nấc lên, giọng y lạc đi, một tay bịt miệng, so vai rụt
cổ, và đến đúng lúc thì tiếng cười bất trị buột ra hô hố như từ ruột từ gan,
thật đến nỗi lây lan truyền sang khán giả, khiến trên sân tự nhiên cũng tràn
ngập một nỗi vui tươi vô hình vô cớ. Điều đó làm cho ca sĩ lại càng thêm
phần cao hứng. Y quỳ gối, y vỗ đùi, giữ chặt mạng sườn, người lắc lư như
cái hũ sắp đổ, y không còn cười nữa, y ré lên; ngón tay y chỉ lên sân như thể
không có gì tức cười hơn đám người ngồi trên đó, và cuối cùng tất cả đều
lăn ra cười ngặt nghẽo, dưới vườn, trên sân, cả đến đám bồi bàn, tay gác
thang máy và những người giúp việc thập thò sau cánh cửa.

Aschenbach không còn ngả người trong ghế, ông ngồi căng thẳng như

để sẵn sàng tự vệ hay tìm đường tẩu thoát. Nhưng tiếng cười, cái mùi bệnh
viện và sự gần gũi với cậu bé xinh đẹp hợp nhau đan thành cái lưới u mê
không có lối ra, không thể xé rách, bủa vây lấy tâm trí và giác quan ông.
Nhân lúc xung quanh tưng bừng nhộn nhịp ông đánh bạo nhìn về phía
Tadzio, và cảm động nhận ra cậu bé xinh đẹp khi đáp lại ánh mắt ông cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.