“Chúng ta sẽ vượt qua mọi chuyện,” anh lặp lại, cố nói một cách mạnh
mẽ và tự tin. Nhưng tôi nghĩ sẽ phải mất một thời gian, một thời gian rất lâu
thì sự tự tin, vốn là nhân tố quyết định mang lại nét quyến rũ khôn cưỡng
của Jason, mới quay trở lại trong dáng điệu, nét mặt và giọng nói của anh.
Mà cũng có thể chẳng bao giờ.
Chúng tôi chia tay ở đó, trước cửa tòa án. Chẳng có gì để nói nữa cả.
Tôi ngồi ở quán suốt cả ngày, nhìn những người đàn ông bước vào và rà
soát tâm trí họ. Chẳng ai trong số đó nghĩ rằng mình đã giết bốn người phụ
nữ mà cho đến giờ vẫn thoát được lưới trời. Vào giờ ăn trưa, Hoyt cùng
Rene bước qua cửa, nhưng lập tức trở ra khi thấy tôi ngồi đó. Có lẽ họ quá
xấu hổ nếu nói chuyện với tôi.
Cuối cùng, Sam bắt tôi về. Anh bảo trông tôi đáng sợ đến nỗi sẽ đuổi
bất kỳ vị khách nào có thể mang đến thông tin hữu dụng.
Tôi lê bước ra ngoài trời giữa cái nắng chang chang. Mặt trời sắp lặn rồi.
Tôi nghĩ về Bubba, về Bill, về tất cả những sinh vật sắp thức dậy từ giấc
ngủ sâu để bước đi trên mặt đất.
Tôi dừng xe ở Grabbit Kwik để mua sữa ăn kèm ngũ cốc điểm tâm.
Nhân viên bán hàng mới của cửa hàng là một thằng nhóc mặt đầy mụn với
yết hầu to tướng, và nó nhìn tôi hăm hở như cố in sâu vào trong đầu hình
ảnh em gái một tay sát nhân. Tôi dám chắc nó chỉ mong tôi rời đi cho chóng
để nó có thể chộp lấy điện thoại gọi cho bạn gái. Nó đang mong sao có thể
nhìn thấy những vết răng trên cổ tôi. Nó cũng băn khoăn không biết có cách
nào để biết ma cà rồng hút máu kiểu gì không.
Đó là những thứ rác rưởi mà tôi phải nghe hàng ngày. Dù có cố gắng tập
trung vào những thứ khác thế nào đi chăng nữa, dù có giữ cho rào chắn tâm
trí vững vàng đến đâu chăng nữa, và dù nụ cười có rạng rỡ ra sao thì tôi vẫn
không ngăn được những thứ rác rưởi như thế lọt vào đầu mình.
Tôi về đến nhà khi trời sắp tối. Sau khi cất sữa và cởi đồ, tôi mặc quần
soóc, áo phông Garth Brooks và cố nghĩ xem tối nay mình nên làm gì. Tôi