Tôi nhớ lại mái tóc của mình đã nhạt màu đi như thế nào, nhớ lại mình
gần như đã khỏe gấp đôi. Tôi lắc đầu.
“Sao lại không chứ?” anh hỏi, cứ như thể tôi đã từ chối cốc nước anh
mời khi tôi đang khát vậy.
Tôi nắm tay anh, đưa nó lên miệng mình. Tôi dịu dàng hôn lòng bàn tay
anh. Tôi áp bàn tay ấy vào bên má ít đau hơn.
“Mọi người nhận thấy em đang thay đổi,” tôi viết, sau một lúc. “Em
cũng nhận thấy mình đang thay đổi.”
Anh cúi đầu một lúc, rồi nhìn tôi buồn bã.
“Anh biết chuyện gì xảy ra rồi chứ?” tôi viết.
“Bubba kể với anh một phần,” anh nói, gương mặt trở nên đáng sợ hẳn
khi anh nhắc đến tay ma cà rồng ngu ngơ ấy. “Sam kể cho anh phần còn lại,
rồi anh đến sở cảnh sát và đọc các bản tường trình.”
“Andy để anh làm vậy sao?” tôi nghuệch ngoạc viết.
“Chẳng ai biết anh ở đó cả,” anh nói với vẻ bất cần.
Tôi cố tưởng tượng chuyện này, và khẽ rùng mình.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt phản đối.
“Kể cho em nghe chuyện xảy ra ở New Orleans đi,” tôi viết. Tôi lại cảm
thấy buồn ngủ rồi.
“Em sẽ phải biết một chút về bọn anh đấy,” anh nói với vẻ trù trừ.
“Ôi, ôi, những bí mật thầm kín của ma cà rồng!” tôi lảm nhảm.
Đến lượt anh nhìn tôi bằng ánh mắt phản đối.
“Bọn anh cũng có tôn ti trật tự,” anh kể. “Anh đang cố tìm cách để
chúng mình được an toàn trước Eric.” Bất giác, tôi quay nhìn bó hoa có
bông hoa đỏ.
“Anh biết nếu mình là một quan chức, kiểu như Eric, hắn sẽ gặp nhiều
khó khăn hơn nếu muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của anh.”