CHẾT TRƯỚC HOÀNG HÔN - Trang 41

“Chắc chắn rồi. Tối mai tôi còn ca làm cuối, rồi sau đó được nghỉ hai

ngày, nên tối thứ Năm thì sẽ hợp lý đấy.” Tôi giơ cánh tay để xem đồng hồ.
Nó vẫn còn chạy, nhưng mặt thủy tinh dính đầy máu khô. “Khỉ thật,” tôi
thốt lên, dấp nước bọt lên tay và cố chà sạch mặt đồng hồ. Tôi bấm nút đèn
dạ quang và hốt hoảng khi biết được thời gian.

“Chúa ơi, tôi phải về nhà thôi. Hy vọng bà đã ngủ rồi.”

“Bà hẳn phải lo lắng lắm khi em ở một mình bên ngoài muộn như thế

này,” Bill nhận xét. Anh có vẻ không bằng lòng. Có khi anh đang nghĩ tới
Maudette chăng? Tôi có chút bứt rứt không yên, băn khoăn không hiểu Bill
có biết cô ta không, hay cô ta đã lần nào mời anh về nhà mình chưa. Nhưng
tôi bác bỏ ý nghĩ đó ngay, bởi tôi kiên quyết không muốn dấn sâu thêm vào
cuộc sống và cái chết của cô nàng Maudette kỳ quặc ấy nữa; tôi không
muốn sự kinh hoàng đó phá vỡ mất hạnh phúc nhỏ nhoi của mình.

“Đó là một phần công việc của tôi,” tôi đáp với giọng chua chát. “Chẳng

làm sao khác được. Dù sao thì tôi cũng không làm ca tối cả tuần. Nhưng
nếu có thể thì tôi sẽ làm.”

“Tại sao?” Chàng ma cà rồng giúp tôi giữ thăng bằng, rồi tự mình đứng

lên một cách rất dễ dàng.

“Tiền boa hậu hơn. Công việc vất vả hơn. Chẳng còn thời gian để nghĩ

ngợi nữa.”

“Nhưng ban đêm thì nguy hiểm hơn,” anh phản đối.

Bill phải biết. “Này, anh đừng có nói như bà tôi thế,” tôi nhẹ nhàng trách

anh. Chúng tôi gần đến bãi đậu xe rồi.

“Tôi còn lớn tuổi hơn cả bà em nữa đấy,” anh nhắc tôi. Câu nói làm câu

chuyện của chúng tôi bị ngắt quãng.

Sau khi bước ra khỏi cánh rừng, tôi cứ đứng đó mà nhìn chằm chằm.

Bãi đỗ xe trông có vẻ yên ắng thanh bình cứ như thể chẳng có gì xảy ra,
như thể tôi không bị đánh suýt chết trên đoạn đường rải sỏi một tiếng đồng
hồ trước, như thể nhà Chuột chưa gặp phải kết cục đẫm máu vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.