CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 105

Đỗ Dực đẩy móng vuốt của tôi ra nhưng tôi vẫn sục sôi: “Dù gì thì tôi

cũng chứng kiến cậu lớn lên, vì thế tôi sẽ không làm hại cậu. Tôi nóng một
chút cũng không sao, nhưng một khi tôi cởi ra thì người nóng chính là cậu
đó!”


Đỗ Dực lại phanh xe gấp, cũng may tôi nhanh nhẹn xoay người ôm

lấy lưng ghế nên mới may mắn thoát nạn. Tôi quay qua vỗ vỗ vai Đỗ Dực:
“Nếu không muốn chết thì lái xe đàng hoàng đi.”


Thấy Đỗ Dực không nói gì, tôi hài lòng rút tay về.

Không biết Đỗ Dực muốn giở trò quỷ gì mà bỗng dưng cười xấu xa,

bị tôi nhìn thấy thì lập tức vác lên mặt vẻ ngây thơ, nói: “Đừng kích thích
tôi. Người trước mặt cậu bây giờ không phải là cậu bé năm xưa đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.