CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 120

bằng mông của họ, cảm giác thua thiệt lại trỗi dậy mãnh liệt. Đáng tiếc khi
tay của tôi định sờ soạng những nơi khác của Đỗ Dực thì bị cậu ta tàn nhẫn
cự tuyệt.


“Cậu thật hẹp hòi, thế mà cũng không cho tôi sờ. Ngày xưa khi cậu

tắm tôi cũng nhìn thấy hết đấy thôi.” Tôi nhọn miệng oán trác, vất vả lắm
tôi mới đụng trúng cây hoa đào, thế mà không được sờ, nếu sau này không
chiếm được hoa đào này thì bây giờ sờ được vài cái cũng tốt. Dưới ánh đèn
lờ mờ, nhìn gò má mềm mại đáng yêu của Đỗ Dực, tôi thử tưởng tượng ra
cảnh sau này có một cô gái khác nằm trong ngực cậu ta nũng nịu thì tôi
muốn chiếm đoạt cậu ta ngay lập tức, nhưng nghĩ tới việc sau này cũng khó
làm bạn nên thôi, dù sao thì khó khăn lắm tôi mới có một trúc mã ưu việt
như vậy.


“Cậu không nói thì tôi cũng quên”, Đỗ Dực như bừng tỉnh, “Nói vậy

có nghĩa là toàn thân trên dưới của tôi đều đã bị cậu nhìn thấy?”


Tôi gật đầu mãnh liệt, xắn tay áo lên chuẩn bị động thủ.

“Rất tốt” Đỗ Dực vỗ tay một cái, nghiêm túc nói: “Vậy công bằng mà

nói, ngày nào đó tôi cũng phải xem cậu tắm, như vậy chúng ta mới huề
nhau được.”


Tôi che ngực theo bản năng, há to miệng: “Không ngờ cậu lại như

vậy?”


Mặt Đỗ Dực liền biến sắc: “Cậu muốn quỵt nợ?”

“Tôi…” Tôi điên cuồng lắc đầu, trong lòng cực kỳ hối hận, ruột già

ruột non cũng vô cùng hối hận.


“Thực ra tôi đã quên từ lâu rồi, ai bảo cậu nhắc đến.” Đỗ Dực cây

ngay không sợ chết đứng, đạp cần ga, tựa như kiên quyết muốn cùng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.