CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 121

đồng quy vu tận.


Đồng quy vu tận: chết cùng nhau

Tôi đáng thương che miệng mình lại. Chu Du tôi đã thực sự gặp khắc

tinh rồi. Khi còn bé không hề cảm thấy Đỗ Đực có sức uy hiếp lớn như vậy,
bây giờ thì tôi lại thấy không phải là trúc mã quay lại, mà giống như mãnh
hổ rời núi, có điều ngựa thì ăn cỏ, còn hổ lại ăn thịt.


“Đỗ Dực.” Đến dưới nhà tôi, tôi yếu ớt đáng thương gọi Đỗ Dực một

tiếng. Cậu ta vênh váo ngước mặt lên nhìn tôi soi mói.


“Chừng nào cậu muốn xem?”, tôi chớp chớp mắt.

“Xem gì?” Hình như trí nhớ của cậu ta không tốt lắm.

“Xem tôi tắm.” Mắt tôi lại tiếp tục chớp chớp.

“Cậu đang dụ dỗ tôi sao?” Đỗ Dực cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, mập

mờ nghiêng đầu nhìn tôi. Chết mất! Đẹp trai chết mất! Mấy năm không gặp
mà cậu ta lại trở nên đẹp trai thế này, sao tôi chịu nổi. Không đợi tôi trả lời,
Đỗ Dực bày ra vẻ mặt không có hứng thú nói:


“Nhưng mà bây giờ cậu không có tư cách của người dụ dỗ.”

Tôi bị đả kích, cả người xụi lơ trên ghế.

Tối đó tôi khóc lóc kể lể việc tôi bóp mông Đỗ Dực rồi lại bị cậu ta

chơi xấu cho Hứa Dĩnh Tuệ nghe. Cô ấy ý vị thâm trường nói:


“Xem ra thằng nhãi này không đơn giản. Tiểu Du, cậu phải cẩn thận.

Theo như tớ thấy, đàn ông như vậy mà lưu lạc ngoài xã hội rất nguy hiểm
với cộng đồng nữ giới. Vì thế, nếu cậu không muốn anh ta thì để tớ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.