CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 122


“Không được.” Tôi hung dữ, khuôn mặt cũng vặn vẹo theo lời nói.

“Cậu còn không ra tay, đến khi bị người khác giành mất thì khóc cũng

không kịp.”

***


Rất nhiều người nghĩ rằng thật ra Đỗ Dực là tổng giám đốc, rằng tôi

bị cậu ta lừa blah blah… Vì vậy, nhiệm vụ của tôi khi có mặt ở đây là nói
cho mọi người biết, việc đó hoàn toàn không có khả năng, cậu ta thực sự
không phải là tổng giám đốc. Có trời đất chứng giám, tôi cũng đã ảo tưởng
rất nhiều, vì trong tiểu thuyết, nam chính đều là tổng giám đốc, không phải
sao? Đáng tiếc đến khi tôi chính thức thực tập thì phát hiện tổng giám đốc
và phó tổng giám đốc đều là những người khác, còn Đỗ Dực đến cả một
chức vị cũng không có!


Ngày đầu tiên thực tập, tôi ăn mặc vô cùng nghiêm túc, vô cùng gọn

gàng, quần áo không có lấy một nếp nhăn, nhưng khi tới công ty thì lại thấy
mọi người không nhiệt tình cho lắm, không ai tặng hoa hay xin chữ ký tôi
cả. Vài người tới hỏi tôi thực tập cùng ai, sau khi biết là Đỗ Dực thì họ nhìn
tôi rất kỳ lạ, vừa mờ ám lại vừa xảo trá.


Chu Cường dẫn tôi đến một bàn làm việc, bảo tôi ngồi đợi Đỗ Đực

một lát, cậu ta còn chưa đến. Tôi oán thầm trong bụng, đúng là heo không
sợ nước sôi, bình mẻ còn không chịu giữ gìn. Tôi khiêm tốn hỏi đây có phải
là bàn làm việc của Đỗ Dực không, nếu phải thì tôi còn biết đường để lau
chùi dọn dẹp lại để thể hiện mình là thực tập sinh nhiệt tình, ai ngờ Chu
Cường lại cho tôi một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng: Đỗ Dực không có
bàn làm việc! Tôi muốn phun máu!!!


Cuối cùng khi gần chín giờ, Đỗ Dực cũng xuất hiện, phía sau cậu ta

còn có một người rất quen mắt. Tôi đứng lại nhìn kỹ hồi lâu, cuối cùng mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.