CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 135


“Tôi cũng không xem cậu là người ngoài.”

“Vậy đối với cậu, tôi có thân phận gì?” Đỗ Dực nổi hứng thú, gian tà

nhìn thẳng vào mắt tôi.


“Tôi có thận phận gì với cậu thì đối với tôi, cậu cũng vậy.” Dù gì tôi

cũng là người có học, tất nhiên phải thông minh hơn hồi bé rồi.


“Thật không?” Đỗ Dực cười rất vui vẻ, lần đầu tiên tôi thấy cậu ta

cười rạng rỡ như vậy. Nụ cười mê hồn của của Đỗ Dực làm tôi không khỏi
nghĩ đến việc trước kia, lúc còn nhỏ mỗi khi mẹ già đánh tôi đều nói: “Giỏi
lắm, cho con chút ánh nắng mặt trời con liền rực rỡ, cho con cái ổ gà con
liền đẻ trứng, cho con ít màu thì con liền mở tiệm nhuộm vải!”


“Tiểu Du.” Đỗ Dực kéo tôi ôm vào lòng cậu ta làm tôi mù mờ chả

hiểu gì, chỉ cảm thấy mùi đàn hương trên người cậu ta xộc thẳng vào mũi,
eo được hai cánh tay săn chắc siết chặt. Tôi nghi ngờ nghĩ lại vừa rồi mình
đã nói gì khiến Đỗ Dực phấn khởi và biến thái như vậy, à không, là thất thố
mới đúng.


“Không ngờ Tiểu Du cũng thích anh.” Mắt Đỗ Dực lộ rõ vẻ vui mừng

khi âm mưu đã được thực hiện, trong phim truyền hình thì chỉ có nhân vật
phản diện mới có ánh mắt này.


“Tôi thích cậu?” Tôi hoảng. Sao cậu ta biết? Ngoài việc muốn sờ

soạng lung tung cậu ta ra thì tôi có nói gì hay làm gì đâu?


Rõ ràng câu nói của tôi là một câu nghi vấn, thế mà không hiểu sao

khi vào tai của Đỗ Dực thì lại biến thành câu khẳng định. Cậu ta híp mắt, cọ
cằm vào gáy tôi, nói một câu mà sau này mỗi khi nhớ lại tôi đều muốn lấy
gạch chọi vào đầu cậu ta: “Quả nhiên em thích anh, đúng lúc lắm, anh cũng
rất thích chúng mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.