CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 136


Tôi sửng sốt hồi lâu mới hiểu được, Đỗ Dực đang thú nhận cậu ấy

thích tôi!


Tôi vội vàng đẩy Đỗ Dực ra, tim đập thình thịch, trong lòng mâu

thuẫn mãnh liệt, có hai luồng ý kiến đang đấu tranh kịch liệt với nhau, mà
tôi thì không muốn mạo hiểm. Tôi không thể cùng cậu ấy phát triển tiếp
mối quan hệ này, không thể hẹn hò yêu đương với cậu ấy, chỉ muốn là bạn
bè bình thường mà thôi. Không phải tôi làm cao mà thực sự là không thể.


“Cậu đừng hiểu nhầm, tôi không thích cậu, tuyệt đối không hề thích

cậu.” Tôi cúi mặt, tay hơi run tháo dây an toàn, khi nhìn thấy Đỗ Dực
ngừng cười, tay tôi càng thêm run rẩy.


Cậu ấy chẳng qua chỉ là bạn tốt, giữa bạn bè với nhau thì trêu đùa một

chút có là gì. Mày có quyền thích cậu ấy, nhưng mày không thể cùng cậu ấy
phát triển thêm mối quan hệ này, không thể phát triển đến câu “danh chính
ngôn thuận”.


Tôi mở cửa xe, vẻ mặt vô cảm nói: “Cậu đến chỗ hẹn một mình đi, tôi

muốn về nhà.”


“Chu Du” Đi được mấy bước thì sau lưng truyền đến giọng nói tức

giận Đỗ Dực, tôi dừng lại, nghe Đỗ Dực lúc này đã xuống xe nói tiếp: “Em
sao vậy?”


“Tôi động tay động chân với cậu trước là tôi không đúng, sau này

tuyệt đối tôi sẽ không làm như vậy nữa. Tôi cũng sẽ không đem bí mật của
cậu nói cho người khác biết.” Nói xong tôi co giò chạy, Đỗ Dực ở đằng sau
nói gì đó tôi đều không nghe rõ.


Chạy đến trạm xe buýt, tôi thở hổn hển, có lẽ ngay cả chó hoang khi

chạy trốn mấy người bắt chó cũng không chạy bán mạng như tôi. Chỉ một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.