CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 137

lát sau xe buýt tới, tôi lên xe thì thấy không còn chỗ ngồi nên đành phải
đứng, điều đáng nói là ánh mắt mọi người trên xe buýt nhìn tôi rất kỳ quái,
chẳng lẽ họ chưa thấy ai mặc váy công sở đi xe buýt bao giờ sao? Khi tôi
còn đang nghi hoặc thì di động rung lên, báo có tin nhắn, là tin nhắn của Đỗ
Dực: “Vừa rồi vì ngồi lê lết dưới đất nên váy của em bị rách một mảng phía
sau.”


Sét giữa trời quang!

Tôi lập tức che mông, trong lòng vừa khóc vừa gào thét, đúng là nhà

dột còn gặp mưa dầm mà! Tên Đỗ Dực chết tiệt chắc chơi cờ tướng dở tệ
mới có thể lúc nào cũng mã hậu pháo như thế này.


(Mã hậu pháo: một thuật ngữ trong cờ tướng, nghĩa là hành động

không kịp thời, chẳng thể giúp ích được gì)


Khó khăn lắm mới chật vật về được đến nhà, ba mẹ tôi đang ăn cơm

nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên: “Ơ, quái lạ, hôm nay Đỗ Dực không mời con
ăn cơm à?”


Nghe vậy tôi mới phát hiện thì ra gần một tháng thực tập này, trừ chủ

nhật ra thì mỗi buổi tối tôi đều được Đỗ Dực dắt đi ăn, ăn nhiều bữa miễn
phí như vậy hèn chi mà gần đây tôi đã mập lên một chút. Tôi ủ rũ cúi đầu,
vào phòng thay quần áo rồi ra bàn ăn cơm.


Mẹ già: “Hai đứa cãi nhau à?”

“Hai cái gì mà hai, con cùng với ai mà hai với cặp chứ?” Tôi biết rõ

mà còn giả vờ, ngây ngô thuần khiết nhìn ba mẹ.


“Quả nhiên là cãi nhau.” Phụ thân đại nhân đưa ra kết luận, thấy tôi

trừng mắt thì liền cúi đầu và cơm, cứ như dân tị nạn châu Phi bị nhịn đói
mấy ngày rồi vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.