CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 271


“Mẹ tớ nói phụ nữ có thai không được ăn mấy loại thức ăn kích thích

như ớt, kem hay chao gì đó, không tốt cho đứa con trong bụng.” Hiểu
Khánh trả lời rồi nói đùa, “Cậu hỏi cái này làm gì? Hay là cậu mang thai?
Cậu bị ai chơi quy tắc ngầm à?”


“Không có, không có.” Tôi vội nói, trong lòng hơi chột dạ.

“Cuối tuần có cuộc kiểm tra thể lực, chạy 800m.” Tiểu Từ nói yếu ớt,

trước mặt cô ấy là chiếc máy tính đang hiện lên thông báo mới của khoa,
tiêu đề là “Thời gian kiểm tra thể lực”.


“Không thể nào!!!” Hiểu Khánh hét to một tiếng, rên rĩ: “Có thể hôm

đó dì cả của tớ tới.”


“800m… Xong đời rồi!” Tôi như bị sét đánh, ngổn ngang trong gió.

“Cậu xong cái gì? 800m đối với cậu không phải là việc gì khó.” Hiểu

Khánh khinh bỉ tôi, bởi vì mỗi lần chạy 800m, cô ấy phải chết đi sống lại
mới miễn cưỡng vượt qua, còn tôi thì lại dễ dàng về đích, chạy khá nhanh là
đằng khác. Nhưng tình huống hiện tại thì không giống vậy, đừng nói 800m,
ngay cả 100m tôi cũng không dám chạy. Nếu như tôi không sớm đến bệnh
viện kiểm tra, cuối tuần cứ thế chạy 800m thì không biết sẽ xảy ra chuyện
gì, chỉ nghĩ tới thôi là đã sợ run người rồi. Phải tìm lý do để có thể không
chạy 800m mới được, cứ kéo dài tới khi tốt nghiệp thì có lẽ giáo viên cũng
sẽ không làm khó tôi nữa.


“Con heo Chu Du kia, cậu lại nghĩ đi đâu vậy? Chúng ta mau đi ăn

lẩu cá thôi.” Hiểu Khánh thúc giục.


Tôi ấp úng: “Tớ không muốn ăn, có thể đổi quán khác không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.