Tôi sờ cái bụng đã căng tròn của mình, nhìn những món ăn đẹp mắt
trong thực đơn không ngừng nuốt nước miếng.
Em gái phục vụ phong tình vạn chủng nhìn Đỗ Dực, nhiệt tình giới
thiệu cho anh loại pizza kết hợp hai trong một. Đỗ Dực nhìn tôi, cười ấm
áp: “Tiểu Du muốn ăn gì?”
“Em…” Tôi ủ rũ, chỉ vào hình một loại súp, nói nhỏ: “Cho em một
phần súp gà nấu với nấm là được rồi.”
“Trong người không khỏe hả?” Đỗ Dực đưa tay qua nắm chặt lấy tay
tôi, gương mặt đầy vẻ tự trách: “Có muốn đến quán khác không? Hay là đi
ăn món Trung Quốc?”
Vừa nghe nói chúng tôi muốn đổi chỗ, em gái phục vụ liền cắn chặt
khăn tay, lòng nóng như lửa, dịu dàng nhìn Đỗ Dực. Thấy em gái phục vụ
lo lắng như vậy, tôi vội vàng nói: “Không cần đâu, em vừa mới ăn xong,
hiện giờ rất no, không ăn nổi nữa.”
“Thật không?” Đỗ Dực vẫn không an tâm.
Tôi gật mạnh đầu: “Phòng ký túc xá bọn em vừa đi ăn lẩu cá.”
“Hóa ra trong lúc anh đứng trước cổng trường chờ em thì em đang ăn
lẩu cá.” Nghe Đỗ Dực nói buồn bã như vậy, lòng tôi bỗng chốc rét buốt.
Anh cười nham hiểm, tiếp tục nhìn thực đơn, nói lưu loát: “Cho tôi một
phần pizza hải sản, hai phần súp gà nấu với nấm, một phần thịt bò cốt lết,
một phần tôm chiên xù, một phần bánh kem và pepsi.”
Đỗ Dực à…
Em gái phục vụ viết món ăn xong lại ân cần, hỏi: “Xin hỏi pizza cắt
thành bốn miếng hay tám miếng?”