CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 278


Đỗ Dực đang nhìn đắm đuối bộ dạng ‘muốn ăn nhưng bụng lại không

chứa nổi’ của tôi nên không nghe được câu hỏi của em gái phục vụ. Bởi vì
đang oán hận liệu anh có thể ăn hết đống thức ăn đó không, rồi sau khi ăn
xong anh cũng sẽ không tài nào tiêu hóa nổi giống như tôi bây giờ, hơn nữa
đó còn là đó thịt bò cốt lết và tôm chiên xù đấy! Phụ nữ mang thai thật đáng
thương! Ngày mai trên tạp chí sẽ có tiêu đề “Trúc mã tàn nhẫn làm người ta
sưng bụng? Thiếu nữ chưa cưới đã chửa ăn cơm thừa canh cặn của bạn trai
sống qua ngày”.


Nghe cô ấy hỏi thế, tôi hơi nóng vội, liền nói: “Bốn miếng, tôi sợ

không ăn hết loại tám miếng.”


Cô phục vụ nhất thời không kịp phản ứng, nhưng vẫn ghi chú trên tờ

giấy gọi món, trước khi đi còn xoay người lại hỏi: “Cắt thành bốn hay tám
miếng không phải cũng từ một cái bánh pizza mà ra sao?”


Tôi ngây người, xấu hổ che mặt, niệm chú trên thế gian này không hề

có người tên Chu Du.


Lúc tôi lấy dũng khí bỏ tay khỏi mặt thì nhìn thấy phía sau đầu của

Đỗ Dực cũng toàn hắc tuyến. Mắt anh giật giật, nói khó khăn: “Thiểu năng
có di truyền không?”


Trong lúc chờ thức ăn, tôi không nhịn được, hỏi anh: “Thật sự muốn

sinh sao?”


Đỗ Dực thản nhiên gật đầu coi như là xác nhận.

“Nhưng em chưa chuẩn bị… Em còn chưa tốt nghiệp, ba mẹ em cũng

chưa biết, hơn nữa chúng ta mới có 22 tuổi! Anh không có công việc, em
cũng không, chắc chắn sau này đến cả tiền mua sữa cũng không có, tài
khoản trong thẻ ngân hàng của em cũng chỉ có một ngàn, nhưng số tiền đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.