CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 291

Tiểu Từ thấy mới chín giờ mà tôi về ký túc xá liền tán thưởng Đỗ

Dực: “Bạn học Đỗ Dực thật là tốt, ở đây lâu như vậy mà không để cậu qua
đêm ở chỗ cậu ta. So với mấy thằng đàn ông đói khát vừa gặp gỡ bạn gái đã
muốn lên giường thì bạn học Đỗ đúng là đàn ông tốt!”


Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi, thề với trời: Bạn học Đỗ, nhất

định em sẽ phá thân anh!


Hôm sau tôi ngủ đến mười một giờ mới dậy, không kiềm được sờ

bụng mình, ở đó hoàn toàn bình thường, không hề nhìn ra đã có một mầm
sống trong đó. Lòng tôi bỗng lo sợ, bác sĩ nói tôi không thể sinh con, y tá
bệnh viện thành phố nói tôi mang thai, rốt cuộc là ai đúng? Có lẽ vị bác sĩ
kia nói đúng, chắc chắn là cô y tá đã nhầm lẫn, tôi không hề mang thai!


Nghĩ vậy, tôi bật dậy giống như xác chết vùng dậy, tay chân luống

cuống mặc quần áo, trong lúc đó còn hắt xì ba cái.


Nhìn mấy cái giường trống trơn trong phòng, tôi hừ một tiếng, bọn họ

đi ăn mà không thèm gọi tôi.


Tôi hậm hực xuống giường, tắm rửa sơ qua rồi chạy thẳng tới bệnh

viện.


Vì đang là buổi trưa nên bệnh viện không đông lắm. Hôm nay bệnh

viện có dán áp phích tuyên truyền kiến thức về bệnh H1N1, tôi vừa đi vừa
bên trái, thấy dòng chữ to được viết đậm trên đó: “Vì một xã hội khỏe
mạnh, vì một xã hội không bị H1N1” Tôi chắt lưỡi khen ngợi, nhìn về bên
phải thì lại thấy một tấm áp phích khác, khẩu hiệu là “Vào cửa hãy mặc áo
mưa nhỏ, ra cửa hãy mang khẩu trang to.”


Vào cửa ra cửa? Một câu hai ý nghĩa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.