CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 312

Đỗ Dực nhận ra phản ứng của tôi hơi lạ nên liền ôm lấy vai tôi, ôm

rất chặt: “Chu Du, không được tiếp tục suy nghĩ lung tung! Anh..”


“Dừng xe.” Ánh mắt tôi đăm đăm nhìn về phía trước, căn bản là

không nghe anh nói gì, chỉ thấy sau lưng lạnh toát, lòng bàn tay đều là mồ
hôi lạnh, sức lực toàn thân như bị ai cướp mất.


“Dừng xe!”

Tôi hét lớn làm bác Trần giật mình: “Cô Chu, nơi này không được

phép dừng xe, cô có chuyện gì sao? Hay là tôi chạy thêm một đoạn nữa nhé,
phía trước có trạm xe buýt...”


“Lập tức dừng xe.” Tôi cắn răng nói.

“Cho cô ấy xuống đi.” Đỗ Dực lạnh lùng buông một câu, bàn tay rời

khỏi vai tôi.


Tim tôi đau đớn như bị dao đâm vào. Đây là lần đầu tiên tôi và Đỗ

Dực cãi nhau. Lúc trước tôi luôn luôn vui vẻ, đắm chìm trong tình yêu của
chúng tôi, anh cũng chưa bao giờ dùng điệu này nói chuyện với tôi, cũng
chưa bao giờ trưng ra vẻ mặt này với tôi. Tôi chưa từng thử cãi nhau với
anh lần nào nên chưa từng sợ mất hồn mất vía, chỉ muốn tránh xa anh như
lúc này.


Tuy khó hiểu nhưng bác Trần vẫn cho xe dừng lại. Tôi lập tức mở cửa

xe, ra phía sau lấy hành lý, nhưng không ngờ Đỗ Dực cũng cùng theo
xuống xe.


“Em nghĩ anh là loại người gì?” Đỗ Dực khoác một tay lên cửa xe,

ánh mắt lạnh lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.