CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 323

“Vĩnh biệt.” Giọng nói của Đỗ Dực khẽ run.

“Đúng vậy, vĩnh biệt! Tôi sẽ không nói gì với anh nữa, không bao

giờ... gặp lại anh nữa.”

Đỗ Dực im lặng, âm thanh đùa giỡn của đám trẻ con như càng thêm

phóng đại từ trong điện thoại ầm ĩ vô cùng. Trong lúc tôi định ngắt điện
thoại thì đầu dây bên kia bỗng nhiên cúp máy.

Hừ, hay thật đấy, còn dám cúp điện thoại trước tôi! Tôi lén đến gần

cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm nhìn ra bên ngoài xem Đỗ Dực đang đứng ở đâu,
không ngờ tôi vừa nhìn thì đã thấy anh. Biết làm sao được, anh quá nổi bật,
đứng cứng ngắc như cây cột giữa bãi đất trống, xung quanh là đám trẻ con
đùa giỡn, nhìn rất giống chúng tôi lúc bé.

Bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn về phía này làm tôi phải vội vàng lùi

về sau, tim đập thình thịch như trống. Nước quá trong sẽ không có cá, kẻ
quá đê tiện ắt sẽ vô địch, rõ ràng vừa nãy đã nói sẽ không bao giờ thèm nhìn
anh nữa mà bây giờ... Thật sự thì tôi không quản được hai mắt của mình, dù
sao cũng không ai biết tôi lén nhìn anh, không có ai nhìn thấy thì không
tính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.