CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 325

Đột nhiên, không hiểu sao mà đám trẻ con xúm lại vây quanh anh vừa

ca hát vừa nhảy múa, động tác rất khoa trương. Chẳng lẽ anh lại có sức hút
đến thế, ngay cả con nít cũng bị hấp dẫn đến nỗi phải vây xung quanh anh
ca múa? Hứ, tên khốn kiếp này không xứng!

Chốc lát sau Đỗ Dực đã quay đầu đi, bọn trẻ cũng vừa đi theo anh vừa

nhảy múa phía sau.

Tôi thừa nhận tôi là một người hèn hạ. Tôi vội mặc áo khoác, chạy

xuống lầu, nhìn chiếc BMW chậm rãi chạy ra khỏi tiểu khu, bỏ mặc đám trẻ
con tiếp tục chơi đùa. Tôi níu lấy một em nhỏ có vẻ lớn hơn so với đám
nhóc kia, hỏi: “Vừa nãy các em vây quanh người ta hát gì vậy?”

Bọn nhóc thấy có người hỏi, liền hát: “Đồ không biết xấu hổ, quá

không biết xấu hổ, ở đó khóc hu hu. Không nên khóc không nên khóc, khóc
xong mắt sẽ bị mù, sẽ không thấy đường, không thấy đường.”

Các em nhỏ, bài đồng dao các em hát thật tài tình! Là một nữ thanh

niên văn nghệ, tôi hoàn toàn bị bài đồng dao đậm chất văn học làm rung
động. Sau đó tôi thử ngẫm lại nội dung bài đồng dao, hình như là châm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.