CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 327

Hôm nay thật là một ngày đẫm nước mắt. Trời không có mưa nhưng

tôi cảm thấy không khí xung quanh rất u ám, làm người ta hít thở không
thông. Vốn dĩ tưởng rằng chỉ có nhân tài như tôi mới không chịu đựng đau
khổ nên đành khóc trong âm thầm lặng lẽ, không ngờ Đỗ Dực cũng có lúc
không thể kiên cường. Đỗ Dực, anh có gì mà phải khóc chứ? Tại sao anh lại
khóc? Người nên khóc không phải là tôi sao? Nghĩ tới đôi mắt xinh đẹp
luôn chứa đựng ý cười mỗi khi nhìn tôi mà nay phải rơi lệ đằng sau chiếc
điện thoại, tôi còn khổ sở hơn gấp trăm lần lúc biết anh lợi dụng tôi. Tôi rất
giận bản thân, hận không thể xóa hết những giọt nước mắt trên gương mặt
anh, sau đó chúng tôi có thể lạnh lùng nhìn nhau rồi xoay mặt rời đi.

Tôi bỗng nhớ đến bài thơ ‘Xa nhau’:

“Không muốn trở thành chướng ngại

Không muốn nước mắt rời trên gương mặt yêu thương ấy

Nên vào giây phút đau đớn này

Tôi lặng lẽ rời đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.