CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 364

Tôi vội vàng xông lên chắn trước mặt Đỗ Dực giải thích: “Thật ra anh

ta là...”

“Điện thoại của tôi.” Đỗ Dực chỉ vào chiếc điện thoại trong tay Đàm

Sơ Ý.

Đàm Sơ Ý hiểu ra, lập tức trả điện thoại, thuận miệng nói: “Tôi còn

tưởng anh ăn bình giấm chua nên muốn quyết đấu.”

Đỗ Dực cười khẽ, dùng giọng điệu nói chuyện giữa những người đàn

ông: “Với điều kiện của anh mà qua lại với Chu Du thì có phải quá thiệt
thòi rồi không?”

Vì được khen nên thiện cảm của Đàm Sơ Ý đối với Đỗ Dực lập tức

tăng lên gấp bội, có thể là vì anh ta không tìm được cảm giác ấy khi ở cùng
Tiểu Lạc và Diệp tổng. Đàm Sơ Ý nhìn tôi rồi bất đắc dĩ nhún vai, nói với
Đỗ Dực:

“Không thiệt thòi, vì người nhà tôi còn không bằng cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.