Tôi vội vàng xông lên chắn trước mặt Đỗ Dực giải thích: “Thật ra anh
ta là...”
“Điện thoại của tôi.” Đỗ Dực chỉ vào chiếc điện thoại trong tay Đàm
Sơ Ý.
Đàm Sơ Ý hiểu ra, lập tức trả điện thoại, thuận miệng nói: “Tôi còn
tưởng anh ăn bình giấm chua nên muốn quyết đấu.”
Đỗ Dực cười khẽ, dùng giọng điệu nói chuyện giữa những người đàn
ông: “Với điều kiện của anh mà qua lại với Chu Du thì có phải quá thiệt
thòi rồi không?”
Vì được khen nên thiện cảm của Đàm Sơ Ý đối với Đỗ Dực lập tức
tăng lên gấp bội, có thể là vì anh ta không tìm được cảm giác ấy khi ở cùng
Tiểu Lạc và Diệp tổng. Đàm Sơ Ý nhìn tôi rồi bất đắc dĩ nhún vai, nói với
Đỗ Dực:
“Không thiệt thòi, vì người nhà tôi còn không bằng cô ấy.”