“Em...em không thấy gì cả! Em hoàn toàn không thấy gì hết!” Tôi vội
nhìn sang nơi khác.
“Chu Du?”
“Sao, sao cơ?”
“Em, tiêu đời rồi.”
Tôi không thể yếu đuối, tôi muốn giành thắng lợi trong cuộc khẩu
chiến này! Tôi hưng phấn, nói lớn: “Em không có hai viên tròn tròn, nhưng
anh có.”
Gương mặt Đỗ Dực áp sát vào tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở
nóng hổi của anh phả lên mặt mình: “Đồ của anh có thể cho em mượn
dùng.”
Chương 40 - Nhật ký chăm sóc quốc bảo