Lúc tôi đỏ mặt mở cửa phòng ngủ liền thấy Chu Cường đang ngồi
trên sofa nghiến răng nghiến lợi. Nhìn thấy Đỗ Dực thỏa mãn chỉnh lại áo,
Chu Cường đi tới nắm cổ áo Đỗ anh, hét lớn:
“Hai người gạt tôi qua một bên thì thôi không nói, nhưng tôi đang thất
tình mà hai người lại ở trong đó làm chuyện kích thích tôi như vậy.”
Đỗ Dực kéo tôi qua, móng vuốt đặt ở eo tôi, nói không biết xấu hổ:
“Tôi chỉ muốn chứng minh với cậu là tôi không phải gay.”
Chu Cường lệ rơi đầy mặt: “Nhưng cũng không cần phải chứng minh
kịch liệt như vậy. Ba tiếng đồng hồ!!! Tôi đã tỉnh rượu từ lâu rồi, nếu không
phải nhà tôi khá xa, tôi cũng không mang theo nhiều tiền thì tôi đã bỏ đi từ
lâu rồi.”
“Đỗ Dực, em phải về rồi, gần mười một giờ rồi.” Tôi kéo áo Đỗ Dực,
thực sự rất xấu hổ. Mặc dù Đỗ Dực đã thề là sẽ giày vò tôi nhưng chúng tôi
không xảy ra chuyện gì cả. Trong ba tiếng ở trong phòng, chúng tôi đã phê
bình và rút kinh nghiệm sau sự việc lần này.