CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 40

“Này, mấy người các cậu” Đỗ Dực vừa kéo tôi thoát khỏi vùng nguy

hiểm của thế lực xấu xa vừa nhìn bọn họ, nói: “Sau này không được ức hiếp
Tiểu Du nữa.”


Thế lực xấu xa nghe vậy lập tức xôn xao đứng lên, thấy Đỗ Dực làm

mặt lạnh thì lại ngượng ngùng cúi mặt xuống đất.


Đỗ Dực quay đầu lại nói với tôi: “Sau này bớt gây chuyện đi, cậu bị

ức hiếp thì ba mẹ tớ lại mắng tớ không chăm sóc cậu…”, nói xong liền
buông tay tôi ra.


Mấy nữ sinh kia còn muốn nói gì đó nhưng vì ngại Đỗ Dực và Trần

Hồng nên không tiện mở miệng. Nhìn thấy cảnh đó, lòng tôi lâng lâng, nếu
Trần Hồng không xuất hiện kịp thời thì nhất định tôi sẽ rất thảm, rất rất
thảm. Lúc ấy, tôi căn bản không hề để ý, người giúp tôi từ đầu đến cuối
thực ra chỉ là một mình Đỗ Dực…


Đỗ Dực và Trần Hồng đi trước, tôi ôm quả bóng của Đỗ Dực theo

sau, dùng ánh mắt gian tà dán chặt vào lưng của Trần Hồng. Mỗi cử động
của cậu ấy rất nhẹ nhàng, tựa như muốn bay lên vậy.


Kỳ nghỉ hè năm lớp 5 cực kỳ nhàm chán, nếu không phải xảy ra sự

kiện kia thì chắc chắn tôi không thể nhớ nổi kỳ nghỉ hè đó mình đã làm
những gì.


Khi mẹ tôi nhìn bảng điểm của tôi và Đỗ Dực thì lại bắt đầu đố kỵ với

Đỗ Dực một cách trắng trợn, rồi lại hy vọng tìm ra điểm nào đó của tôi vượt
trội hơn cậu ta. Về dáng dấp gương mặt, tôi thua thảm hại. Về chỉ số thông
minh, tôi xách dép cho người ta. Vì vậy, rốt cục mẹ tôi rút lại câu nói lừa
mình dối người “Tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai”*, dốc lòng nghiên cứu con
đường tương lai của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.