CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 46

sống trong nhung lụa thì chỉ cần một ông chú biến thái cho một cây kẹo sẽ
bị lừa gạt.


Tôi xoay người, kiếm chỗ nào nhiều người tản bộ tiếp tục gặm xương

gà. Đỗ Dực ở đằng sau chợt nắm lấy cánh tay tôi, ép tôi xoay người lại đối
diện với cậu ta, ánh mắt nhìn tôi vô cùng quái dị. Thấy vậy tôi lấy khúc
xương trong miệng ra, “Cậu…cậu làm gì vậy? Tránh xa tớ ra một chút đi…
Trên người toàn là mồ hôi!” Tôi vừa nói vừa chán ghét đẩy cậu ta ra.


“Tiểu Du, mông của cậu bị sao vậy?” Đỗ Dực trợn to hai mắt nhìn tôi.

“Mông?” Tôi quay ra sau nhìn, kinh hoàng phát hiện một mảng quần

ở mông có vết máu đỏ sậm. Thỉnh thoảng thấy quần lót của mẹ cũng có
màu máu giống như thế này, tôi hỏi mẹ bị sao nhưng mẹ chưa bao giờ nói
nên tôi cũng không biết.


“Tiểu Dực, Tiểu Du.” Dì Đỗ cưỡi xe đạp đi làm về, thấy hai chúng tôi

thì gọi mấy tiếng rồi xuống xe tiến về phía bọn tôi.


“Mẹ, mông Tiểu Du chảy máu.” Đỗ Dực chỉ chỉ vào người tôi, ánh

mắt thuần khiết lớn tiếng nói với dì Đỗ. Nghe vậy thì dì Đỗ không nhìn Đỗ
Dực nữa, kéo tôi qua xem xét, còn tôi thì không biết làm gì ngoài việc nhìn
lại dì ấy.


“Tiểu Du thế nào rồi mẹ?” Đỗ Dực rất căng thẳng, nhiều năm sau này,

cậu ta nói bản thân rất hối hận vì khi đó đã hỏi như vậy.


Dì Đỗ không để ý đến Đỗ Dực, lập tức bảo tôi ngồi lên yên sau xe,

quay đầu lại nhìn Đỗ Dực, nói hung dữ: “Con còn hỏi được? Để xem về nhà
mẹ xử lý con như thế nào!”


Trong suốt một thời gian dài sau đó, thậm chí khi đã lớn, Đỗ Dực vẫn

không hiểu vì sao hôm đó về nhà bị dì Đỗ mắng xối xả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.