CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 47


À, phải nói rõ một lần nữa, nền giáo dục Trung Quốc thật TMD lạc

hậu! Nhiều năm sau, khi nhớ lại việc lần đầu có kinh nguyệt lại bị Đỗ Dực
chứng kiến thì tôi hận không thể móc mắt của cậu ta, thế mà cậu ta lại cho
rằng đó là điều hiển nhiên!


Tôi mơ hồ có cảm giác tôi đang trưởng thành, vì vậy cực kỳ phấn

khởi. Nhưng sau này nhớ lại thời thơ ấu ngây ngô đó thì lại mong mình
đừng bao giờ lớn lên, mà hãy vĩnh viễn sống trong sự đơn thuần thơ dại đó.
Bởi vì thưở thiếu thời có rất nhiều điều tốt đẹp, mà khi trưởng thành, chúng
ta vô tình để lạc mất, cũng giống như nước, chúng ta đành bất lực nhìn nó
chảy qua kẽ tay rồi biến mất vĩnh viễn, cho dù có quay đầu ngàn vạn lần thì
cũng không bao giờ tìm lại được.

Chương 6 – Bi hài kịch

Ở Trung Quốc, rất ít trẻ em thật sự thích đi học, chẳng qua vì còn quá

nhỏ, không hiểu chuyện nên mới ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ đến trường,
và sau đó thì phải sống trong vạn kiếp bất phục, tìm mọi cách thoát khỏi
kiếp sống học hành? Vậy thì xin chúc mừng, bạn phải chờ ít nhất là chín
năm thì mới có thể hoàn thành tâm nguyện. Với tất cả sự không tình
nguyện, tôi lên năm sáu, năm cuối cùng tiểu học, đối mặt với một năm kịch
tính có rất nhiều chuyện xảy ra.


Vào ngày đầu tiên của năm học, cô Trần đổi chỗ ngồi một lần nữa bởi

vì năm ngoái có quá nhiều bạn nói chuyện và có những động tác nhỏ trong
giờ học. Đến tận sau này, tôi vẫn không hiểu được “những động tác nhỏ”
mà cô giáo nói nghĩa là gì, lúc tôi hô hấp, ngực phập phồng lên xuống có bị
coi là hành động nhỏ không?


Có thể thấy được cô Trần đã rất nghiêm túc nghiên cứu chỗ ngồi của

chúng tôi, trong lần đổi chỗ này, tất cả các vị trí đều được thay đổi. Tôi
được xếp ngồi bàn cuối, làm bạn cùng bàn với Trần Hồng. Theo như giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.