CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 71

Gặp lại Lan Vũ Tiệp, rất nhiều chuyện thời tiểu học cuồn cuộn hiện

lên rõ ràng trong đầu tôi, những chuyện mà tôi nghĩ mình đã sớm quên từ
lâu. Tôi kéo Lan Vũ Tiệp ngồi xuống, không kịp giới thiệu cậu ấy với
Đường Duyệt đã hỏi ngay:


“Mọi người thế nào rồi?”

“Nhiều người như vậy tớ biết nói khi nào mới xong?” Lan Vũ Tiệp

nhớ lại từng người rồi nói những thay đổi tương đối lớn, nhưng tôi lại
không mấy hứng thú, cho đến khi cậu ấy nói:


“À, cậu biết không, trong mấy người bọn tớ thì Đỗ Dực là có tiền đồ

nhất. Cậu ấy thi vào trường Q rồi ở lại thành phố Q, không thấy tăm tích
đâu hết. Mấy năm sau gặp lại thì cậu ấy đã thay đổi rất nhiều. Mà sao hai
người các cậu lại không liên lạc với nhau?”


“Sau khi nhà cậu ấy chuyển đi, chúng tớ trường ai người ấy học,

không biết thế nào mà mất luôn liên lạc. Hơn nữa hiện tại bọn tớ cũng
không biết phương thức liên lạc của nhau.” Dù sao đó cũng là bạn thời thơ
ấu, thực sự bây giờ tôi rất muốn gặp cậu ấy.


“Vừa khéo mấy hôm nữa sẽ họp lớp. Hôm đó nhất định cậu phải đến

đấy.”


Lan Vũ Tiệp đưa cho tôi một tờ danh thiếp, cậu ấy đúng là ông chủ

của quán Starbucks này. Mặc dù cậu ấy không lên đại học nhưng cuộc sống
rõ ràng rất xán lạn. Cậu ấy là người dân tộc thiểu số đấy nha… Tôi vừa nghĩ
đến chuyện này thì lập tức nói với Đường Duyệt:


“Đường Duyệt, cậu ấy chính là bạn cùng bàn thời tiểu học của em,

cậu ấy là người dân tộc thiểu số đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.