CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 79

“Đỗ Dực…” Khóe miệng tôi giật giật, vô cùng hung dữ ngẩng mặt:

“Cậu đi Hàn Quốc đúng không?”


Đỗ Dực ngẩn ra, sau đó mới nói, “Không. Sao vậy, Tiểu Du?”

Ôi trời ôi trời ôi trời!!! Giọng nói này, ngữ điệu này… Tôi vẫn cho

mình là người xui xẻo nhất thế giới, không ngờ vận khí đã theo tôi từ nhỏ,
tôi lại có thể làm thanh mai trúc mã với một anh chàng cực phẩm!


Tôi vô cùng trấn định hỏi: “Cậu phẫu thuật thẩm mỹ đúng không?”

Đỗ Dực bật cười, ánh mắt cong cong. Nội tâm tôi cuồn cuộn, cơ thể

rung lên, lần đầu tiên làm việc xấu với mỹ nam ở nơi đông người. Đúng
vậy, mọi người nghĩ không sai, tôi như một con sói, lao đến ôm lấy cổ Đỗ
Dực, giả vờ vui mừng khôn xiết: “Đỗ Dực, cái đồ chết bầm nhà cậu!”


Trong tiếng ồn ào của mọi người, tôi thoả mãn định rút tay về, nhưng

lại có cảm giác cánh tay của Đỗ Dực đang đặt trên hông tôi đột nhiên xiết
chặt. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì Đỗ Dực buông tôi ra, nói với mọi
người: “Mười năm không gặp, con nhóc này chắc nhớ tôi phát điên rồi.”


Mọi người cười ồ. Tần Phong cầm chai rượu, rót hai ly, ép tôi và Đỗ

Dực phải uống cạn. Ba tôi không cho phép tôi uống rượu, nhưng hôm nay
vì Đỗ Dực nên tôi đành cầm lấy ly rượu uống ùng ục. Lúc để ly rượu xuống
bàn, nhìn sang thì thấy Đỗ Dực khẽ nâng cằm uống rượu, yết hầu khẽ
chuyển động tạo thành đường cong động lòng người.


“Trên đường đến đây thì bị kẹt xe nên mới tới trễ, tôi tạ lỗi với mọi

người.” Đỗ Dực cầm chai rượu thì người đang ngồi cũng rót đầy rượu vào
ly của mình.


Lan Vũ Tiệp cười xòa trêu: “Nào dám để cậu tự mình rót rượu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.