CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 86

nữa. Hay là chúng ta về trước đi, mất công lát nữa lại bị kẹt xe.”


Hiện tại nói đường hoàng vậy thôi chứ tối qua tôi còn ôm ảo tưởng về

hình dáng hiện tại của Trần Hồng, cứ nghĩ cậu ta sẽ biến thành Diêu Minh,
ai dè cậu ta lại trở thành Tất Phúc Kiếm, thật đau lòng.


Tôi gửi cho Lan Vũ Tiệp tin nhắn tạm biệt rồi cùng Đỗ Dực đi song

song xuống lầu. Ra đến cổng, tôi rộng lượng nói: “Đi taxi về, tôi trả tiền.”


“Không cần, cậu ở đây chờ tôi.” Đỗ Dực vừa nói xong thì biến mất

không thấy tăm hơi đâu. Tôi nghi ngờ nhìn xung quanh, nếu cậu ta đón taxi
thì phải đi lên phía trước, sao lại chạy ra sau làm gì? Tôi quay đầu lại thì
thấy phía sau có mấy chiếc xe ba bánh. Ặc, chẳng lẽ Đỗ Dực muốn mời tôi
đi xe ba bánh?


Tôi đang suy nghĩ miên man thì chợt có một chiếc BMW màu bạc

chậm rãi lại gần. Tôi lập tức cảm thán, bảo mã

(BMW)

chính là bảo mã,

nhìn qua là biết không phải nhãn hiệu của Nhật Bản. Cửa sổ xe từ từ hạ
xuống, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai thò đầu ra nhìn tôi, ngoắc ngoắc tay,
còn nói như du côn: “Người đẹp, lên xe không?”


Tôi sốc đến nỗi muốn đánh rắm, vội vàng chạy tới, chỉ vào bảo mã

hỏi to: “Xe này là của cậu?”


“Ừ.” Đỗ Dực đáp, xong còn lấy kính râm ra đeo che khuất nửa gương

mặt. Tôi cảm thấy thơ của Lý Bạch nên được sửa thành “Lang kỵ bảo mã
lai” thì đúng hơn. Sau khi ngồi vào ghế phụ, tôi hết sờ chỗ này lại sờ chỗ
kia, nếu tiếp tục sờ là sờ tới tài xế.

(Câu thơ gốc là “Lang kỵ trúc mã lai”( tạm dịch: Chàng cưỡi ngựa

tre đến) được trích trong bài Trường Can Hành của thi thơ Lý Bạch.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.