CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 87

“Đỗ Dực, cậu có chấp nhận tôi không? Tôi quyết định sẽ theo đuổi

cậu.” Tôi cảm khái vạn lần, ý chí vô cùng mãnh liệt.


Đỗ Dực cao sâu khó lường nghiêng đầu liếc tôi một cái, sau đó mỉm

cười nói: “Hoan nghênh!”


Cậu ấy khởi động xe nhưng lại không chịu lái đi. Tôi nghi ngờ nhìn

sang, thấy cậu ấy hất cằm chỉ vào dây an toàn. Tôi khó chịu. Hừ, Đỗ Dực
xem thường tôi chưa từng ngồi BMW đây mà. Thế sao không chịu thắt dây
an toàn giúp tôi luôn đi, tôi có từng thắt dây an toàn bao giờ đâu.


Loay hoay một hồi, cuối cùng tôi khốn khổ ngẩng đầu: “Tôi không

cài áo mưa an toàn được.”


Mặt Đỗ Dực thoáng tỏ vẻ suy sụp, nhìn tôi khinh bỉ nhưng lại dịu

dàng giúp tôi cài dây an toàn, còn tốt bụng nhắc nhở: “Đây là dây an toàn.”

(

安全套: áo mưa an toàn


安全带: dây an toàn)

“Tôi biết rồi.” Mặc dù nói vậy nhưng lòng tôi không thể không thầm

mắng Đỗ Dực. Ai cần cậu ấy nói cho tôi biết cái này là dây an toàn? Hừ, lúc
7 tuổi xem phim TVB thì tôi đã biết cái này là dây an toàn rồi…


Đỗ Dực im lặng nhấn ga lái xe đi.

“Đỗ Đực, sau khi chuyển nhà cậu có khỏe không? Ba mẹ cậu thế nào

rồi?” Xe ngừng lại khi gặp đèn đỏ, tôi tìm đề tài tán gẫu, nhưng khi tôi vừa
nói xong thì vẻ mặt của Đỗ Dực liền cứng ngắc, chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?
Đỗ Dực im lặng hồi lâu, ngón tay thon dài gõ gõ vào vô lăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.