CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 90

“Đừng nhắc nữa. Đàn ông bây giờ nếu không bị mù thì cũng là không

tự lượng sức mình. Những kẻ thích tôi đều dung tục như nhau.”


“Cũng đúng.” Đỗ Dực cười cười, tôi thấy dáng vẻ đó có chút hả hê.

Tôi cúi đầu, làm bộ đáng thương: “Nếu không thì Đỗ Dực cậu theo

đuổi tôi đi. Tôi rất dễ theo đuổi, thật đấy.”


Đỗ Dực liếc tôi một cái, chỉ cười chứ không nói gì.

Chương 11 – Mỹ nam rắn độc


Trên đường về nhà, mặc dù đã lâu không gặp nhau nhưng tôi và Đỗ

Dực nói chuyện rất vui, rất thoải mái, dường khoảng thời gian xa cách kia
chỉ là một cái chớp mắt. Có một câu nói cũng khá đúng, tình yêu mà không
trải qua sóng gió thì khó mà bền vững, còn tình bạn một khi đã có khúc mắc
thì rất khó trở về như lúc ban đầu. Bất kỳ loại tình cảm nào cũng đều có
thiếu sót của nó. Tôi chợt nghĩ, nếu như hai người bạn yêu nhau rồi chia tay
thì cuối cùng chắc ngay cả bạn bè cũng không làm được.


Nếu tôi và Đỗ Dực có thể làm bạn cả đời thì cũng rất tốt.

“Nơi này không tệ.” Tiếng đóng cửa xe của Đỗ Dực lôi tôi trở về hiện

tại. Cậu ấy đã xuống xe, giờ đang vòng qua bên này giúp tôi mở cửa xe, sau
đó vừa giúp tôi tháo dây an toàn vừa nhắc lần nữa: “Đây là dây an toàn.”
Tôi trợn mắt. Sao cậu ta lại nhắc tôi lần nữa? Làm như tôi không biết cái đó
gọi là dây an toàn thật vậy!


Tôi xuống xe, chỉ chỗ này chỗ nọ, nói bên kia sẽ xây một hồ bơi,

đằng này sẽ xây sân quần vợt.


“Mặc dù tiểu khu này có cơ sở hạ tầng đầy đủ nhưng tôi lại thích tiểu

khu trước kia hơn. Nhớ bên ngoài tiểu khu chúng ta sống trước đây có quán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.