CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 93


“Đủ rồi đó, xem cậu cười không khép miệng lại được kìa.” Tôi lúc

này chính là người đứng trong góc tường trồng nấm, bị coi là người vô hình
nên trong lòng cực kỳ khó chịu.


Đỗ Dực trêu chọc: “Ghen tị?”

Tôi trợn mắt, hung dữ nói: “Tôi chỉ là tốt bụng nhắc nhở nếu cậu bị

tung hình lên mạng thì người ta sẽ tìm hiểu về cậu. Nếu không tin thì lát
nữa về nhà cậu tung hình lên mấy trang mạng kết bạn thử đi, với vẻ thùy mị
của cậu thì việc hấp dẫn 18 cường công cũng không thành vấn đề.” Tôi hiểu
rất rõ việc này, bởi vì tôi đã từng đùa người khác như vậy.


Đỗ Dực khinh thường nhìn thẳng vào mặt tôi, nhíu mày quan sát tôi

từ trên xuống dưới, môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, nói: “Tiểu Du, một
thời gian dài không gặp, đẹp lên rất nhiều.”


Tôi vui sướng, đang muốn khiêm tốn thì lại nghe Đỗ Dực nói tiếp:

“Tôi đang nói…” Cậu ta chỉ chỉ vào thứ lộ ra khỏi túi quần của tôi

“Móc khóa điện thoại.”


Tôi sầm mặt, cố đè những lời khiêm tốn đã lên tới họng xuống.

Khiêm tốn quái gì chứ? Người ta là nói móc khóa điện thoại, là móc khóa!
Tôi cắn răng, buồn bực tiếp tục đi về phía trước.


“Cậu muốn mời tôi ăn thật sao?” Đỗ Dực bắt đầu nghi ngờ, híp mắt

khoanh tay đứng lại, không chịu đi nữa.


“Dĩ nhiên. Tôi đây là đang bồi đắp tuổi thơ cho cậu đấy!” Tôi giơ tay

thề, “Thật sự là mua cho cậu ăn, bởi vì tôi cầm mười tệ, có thể mua hai cái.”


“Cậu tính toán tỉ mỉ thật đấy!” Đỗ Dực vỗ tay, rồi bước về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.